Danh mục

Nắng thôn đoài - Chương 9

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 50.00 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thời gian qua thật nhanh. Hết ngày này qua ngày khác cứ tiếp nối mãi chẳng bao giờ dứt. Ở sở làm thì ba con số nhảy múa trước mắt. Rồi lại tiệc tùng nay nhà hàng Quốc Khánh, mai lại Thống Nhất, mốt đến Trung Ương... Chẳng lẽ cuộc sống chỉ bấy nhiêu rộn ràng đó hay sao? Thế thì con gì là ý nghiã? Còn gì gọi là nghệ thuật sống? Buổi chiều trở về kéo lê cái thân xác bên trong đó chứa đựng cả cái linh hồn mệt mỏi để rồi chẳng được cái gì. Nụ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 9Chương 9Thời gian qua thật nhanh. Hết ngày này qua ngày khác cứ tiếp nối mãi chẳngbao giờ dứt. Ở sở làm thì ba con số nhảy múa trước mắt. Rồi lại tiệc tùngnay nhà hàng Quốc Khánh, mai lại Thống Nhất, mốt đến Trung Ương...Chẳng lẽ cuộc sống chỉ bấy nhiêu rộn ràng đó hay sao?Thế thì con gì là ý nghiã? Còn gì gọi là nghệ thuật sống? Buổi chiều trở vềkéo lê cái thân xác bên trong đó chứa đựng cả cái linh hồn mệt mỏi để rồichẳng được cái gì. Nụ cười của đám con cái cũng không đủ ấm cho trái timcô đơn... Đầu óc chàng mông lung suy nghĩ hình ảnh người yêu trong nhữngngày rong chơi trên bãi biển, ngồi hóng gió nơi rừng tùng, nhìn nhau ăn vànâng ly cùng uống nơi các tiệm ăn từ lớn đến nhỏ tại ngay thủ đô hải đảonày.Vừa cho xe chạy vừa để trí óc mình nghĩ đến một người mà chàng cho rằngkhó lòng mà quên đi được. Cái bóng dáng áo tím ấy chàng luôn muốn giữ chặtnó trong lòng tay mình. Chàng sợ có một ngày nào đó sẽ bị biến đi như lànkhói mờ tan và mất hút trong cái vô cùng của trời đất.Xe trờ đến trước mặt nhà chưa đến 10 giờ. Còn quá sớm. Chẳng biết MỹThuyên và hai đứa bé đã ngủ chưa? Hy vọng là ngủ rồi thì đỡ bị quấy khỏebiết là bao? Chàng cho xe chạy thẳng vào ga ra định bụng sẽ ngồi yên trongphòng làm việc. Vừa mở cửa thì có nhiều tiếng ồn ào vọng lại. Trong sốtiếng ồn ào đó chàng nghe có giọng của một người đàn bà quen thuộc:- Dù sao mày cũng phải lưu ý chứ! Đừng ỷ y mà thiệt thòi đấy, Mỹ Thuyên à!Lại chị của Mỹ Thuyên. Bà chị lắm lời đó lúc nào cái miệng cũng choèn choẹtnhư cái loa kèn đám mạ Ngoài ra còn có cả tiếng của ba đứa con chị ấy nữa.Có thể bọn nhỏ này đang chiếm cứ mảnh giang san của các con chàng. Cáiđám trẻ đó mất trọn vẹn sự dạy dỗ mà chàng biết vợ chồng bà chị vợ tên Nhãđó bao giờ chăm sóc chúng đâu.Quả đúng như sự ước đoán của chàng, vừa bước chân vào đã gặp ngay vợchồng ông anh rể quý hóa Đào Tư Hiền đang chễm chệ ngồi trên bộ salonđắt tiền của mình. Ba đứa bé tinh nghịch kia mà chàng biết rõ tên tuổi chúngtừ thằng Thiền mười hai tuổi nghịch hết xảy đến cô bé tên Nhu mười tuổichẳng nhu chút nào, rồi thằng Ly lên tám cũng chẳng vừa vặn gì hơn mấyanh chị nó. Chúng mang tất cả các món đồ chơi của lũ con chàng bày đầyngay trên thảm nơi phòng khách. Thằng Thiền lớn nhất tuy sắp bước vàongưỡng của trung học mà vẫn chơi trò mang súng... giả diễn trò ăn cướp vớithằng em trai nó. Con con bé tên Nhu vốn có chiếc miệng rộng nư cái loa kènTây luôn cả chiếc đầu cũng hệt như mẹ đang ngồi dưới thảm. Trên tay nócầm con búp bê của con bé Phụng mà chàng đã cấp ca cấp củm mua về chocon mình, bị nó lột sạch cả áo quần. Trong khi đó thì hai đứa con chàng, béPhụng thì ngồi ngơ ngơ ngác ngác trong thật tội nghiệp, còn thằng bé Trúc thìbò ra thềm gạch nhặt mấy cái vỏ đạn của mấy đứa con bà chị vợ quý hóa kiavứt ra bừa bãi. Cả gian phòng bị xả lung tung ra như vậy, thế mà Mỹ Thuyênvẫn thản nhiên ngồi nghe bà chị quý hóa mình ăn nói bá xàm.Bé Phụng khám phá ra sự hiện diện của chàng. Nó sà đến ôm lấy hôn một cáithật kêu nơi bờ má. Chàng hôn trả lại nó đoạn buông bé Phụng ra nhìn vợchồng bà chị vợ hỏi:- Anh chị đến lúc nào vậy? Ban nãy chị dặn Mỹ Thuyên giữ ai cho kỹ càngvậy?Nhìn chồng cười với nụ cười ngây thơ:- Chị bảo là anh thường về khuya như thế này thì chắc có ngày sinh chuyệnkhông haỵ Chị còn nói đi ăn nhậu mãi thì làm sao tránh sao tránh đượcchuyện này chuyện kiả Đúng vậy không anh?Bà chị vợ thẹn đến đỏ cả mặt. Bà đâu có ngờ cô em gái mình lại có thể nóihuỵch toẹt ra như vậy. Với Mộng Hiên thì chuyện ấy chẳng có gì làm chàngkhó chịu, song le điều làm chàng phân vân là tại sao một người đàn bà thíchgiảng giải cho kẻ khác lại phó mặc cho chồng mình cứ la cà nơi trà đình tửuđiếm tối ngày như vậy? Chàng cười thầm. Quay lại vợ, Mộng Hiên vui vẻnói:- Sao cưng khờ thế? Chị chỉ nói chơi thôi mà!Bà chị như mở cờ trong bụng:- Vâng tôi chỉ nói đùa thôi. Ấy thế mà nó cứ tin là thật. Rõ khổ.Mộng Hiên vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh vợ thì ông anh rẻ quý đã sà ngayđến mời thuốc rồi bật lửa để chàng mồi. Hút xong một hơi dài khói thuốc chocăng phồng lồng ngực, đoạn Mộng Hiên bắt đầu hỏi:- Lúc này anh chị làm ăn như thế nào?- Ôi! Chú hỏi cũng đúng lúc đang cần sự chuyển hơi của chú đây. Số là mấyngười bạn tôi định hùn nhau khai quật mỏ than ở vùng Thụy Phương ĐàiLoan mình đây, họ mời chúng tôi cùng làm ăn. Nơi này nhân công rẻ nên dễ cóbề thu được lợi lộc nhiều. Hiện mọi việc đã xong xuôi chỉ còn thiếu chút íttiền. Họ ngỏ ý muốn được chú bỏ vào phần vốn. Vậy chẳng hiểu chú tính thếnào?Mộng Hiên nhìn Tư Hiền chậm rãi trả lời:- Anh biết chứ? Làm ăn bây giờ khó khăn lắm. Như hãng của tôi lúc nào cũngphải cần tiền để luân chuyển đâu có dư dả. Công ty tôi phải trả lương cho cảkhoảng hai mươi người. Tuy về tiền bạc cũng có chút đỉnh song còn phải muahàng hóa. Đâu có phải không đó mà hùn hạp kia nọ.Tư Hiền lộ vẻ bất mãn:- Thôi! Được rồi! Bấp chấp phải nói nhiều. Tôi nghĩ rằng chú đợi tôi phảiquỳ xu ...

Tài liệu được xem nhiều: