Danh mục

Nắng thu vàng P10

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 274.24 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Gần năm giờ sáng, Kiều Linh thức giấc vì hồi chuông đồng hồ réo vang. Vừa tắt chuông thì di động báo rung. - A lô! - Giọng còn ngái ngủ, Kiều Linh làu bàu: - Sao mà đúng lúc vậy? - Hì hì! Vì anh quan tâm tới em! Sợ em chưa thức dậy nên anh gọi điện. Em nói sáu giờ dì khởi hành phải không? - Phải! Người ta nhớ mà, có để đồng hồ báo thức nữa. Anh không cần nhọc công nhắc nhở. - Í í, em khoan dập máy. Như vậy khoảng bảy giờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thu vàng P10Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 10 G ần năm giờ sáng, Kiều Linh thức giấc vì hồi chuông đồng hồ réo vang.Vừa tắt chuông thì di động báo rung. - A lô! - Giọng còn ngái ngủ, Kiều Linh làu bàu: - Sao mà đúng lúc vậy? - Hì hì! Vì anh quan tâm tới em! Sợ em chưa thức dậy nên anh gọi điện. Emnói sáu giờ dì khởi hành phải không? - Phải! Người ta nhớ mà, có để đồng hồ báo thức nữa. Anh không cần nhọccông nhắc nhở. - Í í, em khoan dập máy. Như vậy khoảng bảy giờ anh qua há? - Không biết đâu. Kiều Linh làm vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ tây chỉnh tề rồi xuống nhà. Trong bếp, Bé Tám đang làm thức ăn điểm tâm. Trên phòng khách, Út Diệugiúp Hân sắp xếp những món đồ bà Mỹ Đức sẽ mang theo trong chuyến đi. Kiều Linh vào bếp giúp Bé Tám. Mươi phút sau bà Mỹ Đức xuống, bữa điểm tâm đã được dọn lên. Há cảo hảisản. Trong lúc ăn, bà Mỹ Đức hỏi Kiều Linh: - Vẫn chưa có động tĩnh từ Vĩnh Toán à? - Dạ. Tối qua con ngỡ hắn sẽ qua. Nào ngờ vẫn không thấy. - Hừ, nếu hôm nay nó đến con cứ vịn cớ nó không thèm chúc xuân nhà vợtương lai mà làm mình làm mẩy. - Dạ! Con biết phải làm gì mà mẹ. Bà Mỹ Đức săm soi: - Ngó mặt con buồn hiu vậy? Có đau ở đâu không? Kiều Linh lắc đầu: - Con không đau mà buồn vì không thể đi với mẹ được.www.vuilen.com 166Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Bà Mỹ Đức an ủi: - Đừng buồn con gái à. Thật ra đi hành hương dịp đầu năm thích hợp vớinhững người lớn tuổi hơn. Con nên ở nhà, đi hội hoa xuân hay Đầm Sen, SuốiTiên gì đó. Với lại, con cần ở nhà đặng còn ứng phó Vĩnh Toán. - Con vẫn thấy lo lo mẹ ơi! Liệu chiều nay mẹ có về kịp không ạ? - Không biết nữa! Xời, con đừng lo lắng quá! Chúng ta còn liên lạc bằng diđộng nữa mà! Nếu cần thiết con hãy gọi cho mẹ. - Dạ... Năm giờ bốn mươi. Hân lái xe đưa bà Mỹ Đức đi. Theo như lời Hân nói thìđã từ lâu, mỗi năm vào ngày mùng ba tết, bà Mỹ Đức đều tham gia chuyến hànhhương tận Bình Thuận. Như mọi năm, bà đi cùng với những bà bạn trong câulạc bộ. Tuy nhiên Hân phải đi theo để kịp giúp bà khi cần. Bà Mỹ Đức căn dặn Bé Tám và Út Diệu: - Hai người nhớ lời tôi, ở nhà với cô Kiều Linh. Muốn đi chơi, đợi mai tôi vềhẵng đi. Út Diệu đáp thay Bé Tám: - Tụi con đều về nhà hôm qua rồi. Hôm nay sẽ không đi đâu đâu. Tụi conđịnh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Bà Mỹ Đức vờ nghiêm mặt: - Hừ! Tôi thuê các người, trả lương cho các người là để các người làm việcchứ không phải nghỉ ngơi, há! Bé Tám thường ngày ít nói vậy mà hôm nay cũng góp một câu đùa: - Út Diệu nó định vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm đó bà. Nhưng bà đừng lo,niêu tôm con đậy kỹ cất trong tủ khóa lại đàng hoàng. Nó không vọc được đâu. Mọi người cười ồ. Tiễn bà Mỹ Đức đi xong, Út Diệu hỏi Kiều Linh có định đi đâu chơi không?Hôm nay mới mùng ba tết, phố phường rộn ràng, nhộn nhịp. Cứ ở nhà thì chánchết. Kiều Linh ậm ừ cho qua. Nguyên Ngữ hẹn trước là qua đây, cô không biếtanh sẽ có kế hoạch gì. Càng ngày cô càng thêm say cái chất men tình yêu từNguyên Ngữ. Nói vậy không phải cô vô tư đón nhận, lòng nhẹ nhàng và tâmwww.vuilen.com 167Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNGhồn bay bổng. Cô lo sợ bị bà Mỹ Đức phát hiện. Có mấy lần, buổi tối cô đếnchỗ Nguyên Ngữ thức cả đêm, háo hức cùng anh kết cườm hoa trên những chiếcáo anh thiết kế. Lo âu và sung sướng quấn quyện vào nhau. Cô nghĩ thôi kệ.Hãy cứ vui đi, yêu đi! Cho những ngày như mơ này là giấc mơ trọn vẹn, nồngnàn... Út Diệu mớm ý: - Hay là cô đi chơi với cậu Ngữ đi! Kiều Linh đỏ mặt gạt phăng: - Chị nói bậy bạ. Út Diệu cười to: - Ừ, tôi nói bậy bạ nhưng trúng tùm lum. Bây giờ cô cứ việc chối. Sau nàyhai người thành đôi, hổng biết sẽ nói với tôi thế nào há? Kiều Linh bỏ lên phòng, cách tốt nhất để không bị trêu nữa. Cô nằm dài trên giường, tay ôm chiếc gối hình trái tim màu đỏ. Nguyên Ngữmay chiếc gối này làm quà năm mới cho cô. Lúc trao nó cho cô, anh cười bảo: - Em hãy ôm nói coi như ôm trái tim anh vậy. Cô cười ngặt ngoẽo: - Trời đất! Có lẽ trái tim anh là trái tim lớn nhất thế giới quá. Ngữ nói anh còn tính in lụa hình anh và cô, dán lên hai bên gối. Nhưng KiềuLinh không đồng ý. Trò chơi đó bị bà mẹ nuôi phát hiện ngay. Mãi suy nghĩ lan man, Kiều Linh không nghe khóa cửa kêu lách cách rồi hémở. Nguyên Ngữ rón rén đi vào phòng, êm ru như chú mèo. Nép người đi vòngqua bộ sa lon. Anh đến sát bên cô mà cô không hay. Nghĩ ra trò trẻ con vui vui, Nguyên Ngữ rút khăn giấy se sợi tròn khều nhẹcánh tay cô. Kiều Linh phủi mạnh, đụng tay Nguyên Ngữ. Cô ré lên: - Ối! Nguyên Ngữ cười ngất:www.vuilen.com 168Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Không ngờ em nhát quá chừng. Cô vùng dậy đấm mạnh ngực anh: - Dễ ghét! Chọc người ta hết hồn anh thích vậy sao? Em mà đau tim thì... - Cấm! Không được nói những từ khó nghe đó. - Anh qua sớm vậy? Dì anh mới đi hơn mươi phút thôi. - Anh biết. Anh tận mắt thấy dì và anh Hân chuyển sang xe lớn rồi mới vàođây. Nguyên Ngữ ngồi xuống bên cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi chê: - Em mặc cái áo này xấu tệ. - Biết rồi! Anh sắp ca điệp khúc áo do Nguyên Ngữ thiết kế là hợp với KiềuLinh nhất chứ gì? - Em công nhận? Cô cười, lắc đầu nhưng không nói gì. - Vậy thì sao? - Ngữ gặng hỏi. Kiều Linh dí tay giữa trán anh: - Khen anh khác nào nịnh anh. Ngữ bật cười, anh là nhất rồi. Cô biết vậy mà còn làm bộ... Anh ôm cô kéocô ngã theo mình xuống giường. - Anh nhớ em gần chết! ...

Tài liệu được xem nhiều: