Thông tin tài liệu:
Kiều Linh hệt như cô bé lọ lem đi bên cạnh bà Mỹ Đức vào siêu thị thời trang cao cấp. Tuy nhiên bà chỉ đưa Kiều Linh dạo quanh một vòng, gợi ý những bộ trang phục, giày dép, túi xách nên mua chứ không nhất quyết buộc cô nên mua thứ này, phải mua món kia theo ý bà. Sau đó bà trao thẻ tín dụng cho cô rồi đi trước. Bà dặn Kiều Linh: - Con cứ thong thả lựa chọn, không cần phải vội vàng. Nhưng nhớ về nhà trước sáu giờ chiều. Mẹ có làm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thu vàng P2Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 2 K iều Linh hệt như cô bé lọ lem đi bên cạnh bà Mỹ Đức vào siêu thị thờitrang cao cấp. Tuy nhiên bà chỉ đưa Kiều Linh dạo quanh một vòng, gợi ýnhững bộ trang phục, giày dép, túi xách nên mua chứ không nhất quyết buộc cônên mua thứ này, phải mua món kia theo ý bà. Sau đó bà trao thẻ tín dụng chocô rồi đi trước. Bà dặn Kiều Linh: - Con cứ thong thả lựa chọn, không cần phải vội vàng. Nhưng nhớ về nhàtrước sáu giờ chiều. Mẹ có làm bữa cơm chính thức thông báo với mấy ngườitrong nhà mình. - Dạ, con sẽ về sớm thưa mẹ! - Còn nữa, khi nào về thì gọi điện bảo cậu Hân tới đón. Đây là di động củamẹ, con giữ lấy để liên lạc với Hân. Ra xe, bà Mỹ Đức bảo Hân: - Cậu đưa tôi tới công ty đi! - Dạ! Khẽ nhắm mắt lại, bà Mỹ Đức nói thầm: “Con bé sao mà giống đến vậy chứ?Mình như thấy lại mình ngày ấy. Xinh đẹp và cũng nhọc nhằn khổ sở vì bọn đànông tệ mạt. Ôi, ở đời luôn có những bất ngờ, những ngẫu nhiên thật lạ lùng.Phải chăng mình và nó có duyên phận gì với nhau”. Mở mắt ra bà bắt gặp trong kính chiếu hậu Hân vừa cụp mắt xuống, có lẽanh ta đã trộm nhìn bà. - Cậu định nói chuyện gì? - Dạ... lúc nãy con nhìn thấy cậu Ngữ... Bà Mỹ Đức thoáng cau mày: - Cứ tưởng là chuyện gì quan trọng. Nhìn thấy hay là gặp nhau trò chuyện? - Con chỉ nhìn thấy cậu ấy từ xa. Hình như cậu ấy đi mua sắm gì đó. Bà Mỹ Đức phẩy tay:www.vuilen.com 22Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Đủ rồi, không cần phải bận tâm về cái thằng ôn vật đó. - Thưa bà chủ! Nhưng bà không định gọi cậu Ngữ về dùng cơm tối ư? Bà nóibà sẽ tuyên bố chuyện nhận cô Kiều Linh làm con nuôi mà. Con nghĩ... - Cậu lại nhiều chuyện rồi! - Bà Mỹ Đức nạt nhỏ: - Tôi làm gì, phải báo cáovới nó hay sao? Mặc xác nó, cứ để khi nào vác xác về nhà nó biết cũng chẳngmuộn. Bà hậm hực, muốn mắng Hân thêm vài câu nhưng thôi. Dù sao cậu ta cũngvì quan tâm đến gia đình bà mới nói vậy. Xe dừng lại: - Thưa bà chủ, đến nơi rồi. - Ừ? Bà Mỹ Đức mở cửa xe nhưng chưa xuống ngay: - Hân à. Nếu KiềuLinh... liên lạc thì lái xe đến đón cô bé ngay há. Còn về cái thằng ôn dịch kiathì... cậu đừng có mà gọi điện nói này nói nọ với nó. - Con nhớ mà bà chủ. - Vậy thì tốt. Bà Mỹ Đức khoan thai đi vào văn phòng công ty. Đang giờ làm việc nên chỉvài người nhìn thấy bà, họ chào bà và nhận được nụ cười hồn hậu đáp lại. Vào phòng làm việc của mình, đầu tiên bà Mỹ Đức nhấc điện thoại gọi vàodi động cho Kiều Linh: - A lô! Mẹ đây Kiều Linh à! Con đã mua sắm được gì rồi? Lúc này Kiều Linh vừa chọn xong bốn bộ đồ. Hai bộ công sở, một váy áodạo phố và một bộ đầm dài. Kiều Linh nói mình đã chọn được bằng ấy bộ. Bà Mỹ Đức bảo cô ít nhất phải mua mười bộ! Mua cả đồ ngủ mà hàng caocấp không cần e ngại tiền bạc. - Dạ, con biết rồi. Con sẽ theo ý mẹ. - Tốt lắm! Hẹn gặp lại con ở nhà. Tắt điện thoại, Kiều Linh tần ngần. Trời ạ! Bỏ ra cả chục triệu đồng để muaáo quần. Thường ngày với số tiền này cô sẽ sống được… Kiều Linh nhẩm tínhmà bần thần.www.vuilen.com 23Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Nhưng rồi Kiều Linh tặc lưỡi. Chỉ một thời gian thôi. Nửa năm, một năm,hai năm? Không chắc. Cũng có thể chỉ vài tháng. Vậy thì cứ vô tư hưởng thụ đi.Coi như chuỗi ngày mộng mơ duy nhất của đời mình. Nghĩ vậy, Kiều Linh phấn chấn hẳn lên. Cô đi dọc theo dãy trang phục treokhít nhau. Quả thật là có quá nhiầu bộ đồ đẹp mang màu xanh thiên thanh, xanhrêu mà cô thích. Kiều Linh chọn thêm mấy bộ, sau cùng là chiếc áo đầm xa tanh màu xanhrêu có điểm những bi tròn xinh xinh màu đen dọc theo lai tay viền cổ và gấuváy. Xoay một vòng trước tấm gương lớn Kiều Linh nghe cô nhân viên tấm tắc: - Thật đẹp. Thật vừa vặn! Chị hợp với chiếc áo này lắm. Kiều Linh cười: - Cảm ơn cô. Nhưng hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó... - Dạ đúng vậy. Ở đây có đôi giày da đà điểu và chiếc túi xách cùng tôngmàu. Quá tuyệt vời! Kiều Linh không thấy một người đàn ông đang đi gần đó. Đúng hơn là mộtthanh niên, áo quần xuềnh xoàng, vẻ nhàn tản y như đang chờ để xách đồ chocô vợ trẻ đỏng đảnh, khoái chưng diện. Song, không phải vậy. Anh ta chỉ ngắm nghía thôi. Ngắm đồ đạc rồi ngắmcác bà các cô chọn mua những bộ đồ ưng ý. Đối tượng để anh ta ngắm nhìn lâuhơn hết là Kiều Linh. Thầm khen tặng mỗi lần cô thử một bộ trang phục đắt tiềnrồi cuối cùng thất vọng vì cô rời khu bán hàng thời trang mà vẫn mặc bộ đồ banđầu: cũ và… quê. Bất giác anh ta buột miệng: - Tiếc quá! Hình như cô ta đi mua sắm cho người khác. Cũng một thoáng, Kiều Linh bắt gặp cặp mắt đàn ôn ...