Thông tin tài liệu:
Ngắm mình trong tấm gương bàn phấn thêm lần nữa, Kiều Linh thầm hài lòng. Mái tóc bới phần trên, để xõa phần dưới ôm lấy bờ vai tạo cho cô vẻ sang trọng mà trẻ trung tao nhã. Lúc nào làn da trắng mịn cũng nổi bật trên màu áo xanh và xâu chuỗi pha lê cao cấp càng làm người khác phải chú ý đến cô. Khoác túi xách, Kiều Linh rời phòng. Đi ra cầu thang lầu, cô không thể không liếc nhìn lên lầu hai. “Hắn ta... đang ở trên đó, cũng có thể là ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thu vàng P5Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 5 N gắm mình trong tấm gương bàn phấn thêm lần nữa, Kiều Linh thầm hàilòng. Mái tóc bới phần trên, để xõa phần dưới ôm lấy bờ vai tạo cho cô vẻ sangtrọng mà trẻ trung tao nhã. Lúc nào làn da trắng mịn cũng nổi bật trên màu áoxanh và xâu chuỗi pha lê cao cấp càng làm người khác phải chú ý đến cô. Khoác túi xách, Kiều Linh rời phòng. Đi ra cầu thang lầu, cô không thểkhông liếc nhìn lên lầu hai. “Hắn ta... đang ở trên đó, cũng có thể là ra ngoàirồi”. Đối với Kiều Linh thì Nguyên Ngữ là một tên khó hiểu, không! Phải gọi làkhó ưa mới đúng. Anh ta chẳng giúp được cho bà dì của mình tí gì. Mấy ngàyđầu mới quay về nhà, anh ta ở lì trong phòng chơi đàn đương cầm. Dĩ nhiênkhông phải chơi đàn liên tục, suốt ngày. Những lúc yên lặng, có lẽ anh ta nghỉvì mỏi tay hay đau lưng gì đó. Không ai biết! Rồi một buổi sáng thức dậy nhìnra vườn, Kiều Linh thấy anh ta chăm chú tỉa tót mấy cây cảnh. Cô không quantâm lắm về nghệ thuật cây cảnh, nhưng hình như anh ta làm cũng tàm tạm. Ít rathì sân vườn quanh biệt thự cũng sáng sủa hơn một chút. Cũng hai ba ngày đầu tiên ấy anh ta dành cho cô thái độ lạnh lùng nếu khôngnói là ác cảm. Nhân lúc không có mặt bà Mỹ Đức, anh ta khinh khỉnh nói vớicô: - Cái gì? Một người xa lạ tận đẩu đâu, tự nhiên vào nhà đường hoàng trởthành chị tôi ư? Cho cô hay! Tôi không chấp nhận đâu. Kiều Linh điềm nhiên đáp lại: - Chấp nhận hay không là chuyện cậu. Cậu có thể nói với mẹ tôi. Còn tôi ư?Tôi nghe theo lời của mẹ. Tôi xem cậu là em trai. Phải, quan hệ của chúng ta làchị em họ. Tôi mong chúng ta sẽ sống vui vẻ, hòa thuận. Lúc đó Nguyên Ngữ cười lớn rồi bỏ lên phòng. …Kiều Linh đi ra sân, không thấy Hân, cô đoán Hân đã lái xe ra ngoài vàđang đợi cô nên đi ra cổng. Đúng là xe đậu sẵn bên ngoài. Nhưng ngồi sau tay lái là Nguyên Ngữ… Đếngần Kiều Linh phát hiện, cô tần ngần. Di động của Nguyên Ngữ có tín hiệu, anh bắt máy:www.vuilen.com 74Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - A lô! Dạ, dì? – Ngữ nhún vai: - Lỗi đâu phải ở con? Con đã sẵn sàng, chỉtại cô con gái của dì chậm chạp mà thôi! A, cô ta ra kia rồi. Con sẽ đưa con gáicủa dì đến đúng giờ. Nguyên Ngữ cúp máy, thò đầu ra cửa xe: - Ê! Sao cô còn chưa chịu lên xe hả? Kiều Linh lừng khừng: - Anh Hân đâu, mà cậu... Nguyên Ngữ gắt gỏng: - Thì không có Hân ở đây tôi mới phải đưa cô đi. Sao? Bộ tôi không xứngđáng làm tài xế cho cô hả? Đừng có lôi thôi nữa. Mau lên xe đi. Mẹ cô đang chờkìa. Kiều Linh không vừa. Bây giờ hai năm rõ mười, cô đã biết về anh ta rồi, việcgì phải sợ? Cô cau mặt nạt nhỏ: - Nè, cậu ăn nói cho đàng hoàng nghe! Đừng quên tôi là chị họ của cậu đó. Nguyên Ngữ cười nụ. Thay vì trả lời Kiều Linh, anh xoay chìa khóa xe, khởiđộng... - Lên xe đi! Tức quá! Gan Kiều Linh lúc này chỉ muốn đùng bỏ ra ngoài kia đón taxi đicho xong. Nhưng cô kịp nghĩ lại mà kìm nén sự tức giận của mình. Dù sao hắnta cũng là cháu ruột của bà Mỹ Đức. Không khéo cô hành động như vầy sẽkhiến bà đánh giá này nọ, ảnh hưởng xấu đến kế hoạch trả thù của cô. Kiều Linh đành hậm hực mở cửa phía sau bước lên xe và đóng lại đánh rầm. Nguyên Ngữ mỉm cười, sẽ không chỉ bao nhiêu đó đâu. Cô còn phải bựcmình dài dài. Anh ngắm cô qua kính chiếu hậu và tủm tỉm. Kiều Linh bất chợtnhìn thấy: - Cậu cười cái gì? – Cô xẵng giọng. Nguyên Ngữ tỉnh bơ: - Cười cái vẻ mặt... của cô kìa. Trang điểm đẹp nhưng sưng sỉa lên, tệ quá.Chả hợp với bộ đồ thời trang cô đang mặc chút nào cả. Kiều Linh quắc mắt:www.vuilen.com 75Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Mặt mày hay trang phục của tôi có thế nào thì liên quan gì tới cậu? Mà... tạisao cậu vẫn trơ tráo vậy nhỉ? Nguyên Ngữ ngạc nhiên: - Trơ tráo à? Chà chà! Cô nói hơi bị quá lời rồi đó nghe! Kiều Linh độp lại: - Phải! Đối với em họ quá đáng như cậu thì tôi sẵn sàng quá lời! Tại sao cậukhông gọi tôi bằng chị há? Nếu như tôi mách lại với mẹ tôi, cậu nghĩ sao? - Tùy! Nếu thích thì cứ làm! À quên, để tôi nhắc lại cho cô rõ há. Trước mặtdì tôi, cô có thể là chị họ của tôi. Nhưng những lúc khác thì... tôi chỉ xem cô làcon gái nuôi của dì ấy thôi. Lập trường của tôi bất di bất dịch. Cô đừng mongthay đổi. “Hừ, anh ta đang cố tình chọc tức mình đây mà. Đồ cà chớn! Giá mà hắn cứở bên ngoài như lâu nay có phải hay hơn không?” Nguyên Ngữ cười cười: - Đừng có mang bộ mặt nhăn nhó khó chịu nữa. Chúng ta sẽ làm bạn bè vớinhau. Tôi dám cá là rất thú vị. Kiều Linh buông gọn: - Điên rồ. Cô nói nhỏ nhưng không lọt khỏi tai anh. - A, tôi hoàn toàn bình thường, t ...