Thông tin tài liệu:
Nếu như nói có một người nào đó dám tranh luận với bà Mỹ Đức, dám chọc giận bà, dám làm bầm gan tím mật mà rồi vẫn phải nhượng bộ, dám đặt bà vào chuyện đã rồi - nếu thay đổi thì bất tiện! Nếu có, thì đó chính là người thứ hai giống hệt Kiều Linh. Một buổi chiều bà Mỹ Đức đứng trên phòng làm việc nhìn xuống đường, thấy Kiều Linh hối hả dẫn hon da ra ngoài. “Con bé có hẹn với Vĩnh Toán chăng? Không có lý”. Mối quan hệ gần gũi hơn trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thu vàng P9Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 9 N ếu như nói có một người nào đó dám tranh luận với bà Mỹ Đức, dámchọc giận bà, dám làm bầm gan tím mật mà rồi vẫn phải nhượng bộ, dám đặt bàvào chuyện đã rồi - nếu thay đổi thì bất tiện! Nếu có, thì đó chính là người thứhai giống hệt Kiều Linh. Một buổi chiều bà Mỹ Đức đứng trên phòng làm việc nhìn xuống đường,thấy Kiều Linh hối hả dẫn hon da ra ngoài. “Con bé có hẹn với Vĩnh Toánchăng? Không có lý”. Mối quan hệ gần gũi hơn trong mắt thiên hạ nhưng KiềuLinh vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Cô chăm chỉ làm việc. Hầu như khôngkhi nào nhắc đến Vĩnh Toán, ngoại trừ vì công việc. Hôm nay phòng kế toán của công ty cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt. Trên đường về bà hỏi Hân: - Lúc này cậu có gặp Kiều Linh không? Hân thật thà đáp: - Dạ có! Cô Kiều Linh có vẻ vội. Con hỏi thì cô ấy nói là gấp đi côngchuyện. - Cậu không biết là chuyện gì thật chứ? Hân cười thầm: - Lần này con không gạt bà chủ đâu. Con thật sự chẳng biết gì cả. Bà Mỹ Đức cau mày: - Con bé mấy ngày nay lạ lắm. Tôi có cảm giác nó lại sắp bày ra một chuyệngì đó! Nghe con Út Diệu nói nó đi siêu thị mỗi ngày. Nhưng ai hỏi mua gì thìnhất định không nói! Tôi cứ cảm giác bất an thế nào ấy! Hân nói: - Có lẽ do áp lực công việc nên bà trở nên nhạy cảm. Con nghĩ chẳng có việcgì đáng lo ngại đâu! Hồi này hình như cô Kiều Linh làm rất tốt và bà cũng đangrất hài lòng... Hân chợt ngưng bặt. Bà Mỹ Đức chiếu vào anh cái nhìn nghiêm lạnh: - Cậu hãy chú ý... làm tốt công việc của mình đi!www.vuilen.com 143Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Dạ... Bà Mỹ Đức bực bội nhìn dòng xe cứ như bị dồn lại phía trước: Một chiếc hon da rề lại chờ đèn hiệu. Họ ở sát bên ngoài xe bà. Một đôi vợchồng trẻ, người vợ ôm đứa con trai trước ngực, đứa bé cỡ hai tuổi rưỡi, thật bụbẫm. Nó ngơ ngác nhìn quanh rồi nhìn vào kính xe bà Mỹ Đức. - Me! Me! Đứa bé trì tay mẹ. Người mẹ trẻ nhìn theo hướng đứa con trỏ ngón tay nhỏxíu. À, thì ra là hình bóng nó phản chiếu trên nền kính xe nâu đen. Người mẹ trẻ cười, âu yếm hôn con. - Ừ, ừ, con của mẹ ngộ nghĩnh chưa kìa. Đèn hiệu bật xanh, dòng xe cộ tiếp tục đổ về phía trước. Chiếc hon da củađôi vợ chồng trẻ cũng vọt lên, cố len lỏi vượt nhanh. Bà Mỹ Đức lơ đãng ngắm cảnh bên ngoài. Ngày nào cũng như ngày nào,toàn là cảnh người xe hối hả. Bà khẽ nhắm mắt lại. Hình ảnh đứa bé lúc nãy lạihiện lên. Ánh mắt ngây thơ, trong veo như ngọc. Cánh môi tròn chúm chím nhưhoa. Hình như là con gái. Hình ảnh đứa bé chợt nhòa đi, nhường lại cho một đứa trẻ khác. Cũng đôimắt tròn to đen láy nhưng cái nhìn lờ đờ, mệt mỏi, cũng cánh môi xinh xắnnhưng khô rộp, nhợt nhạt vì đau yếu. Bất giác bà Mỹ Đức thở dài. Phía trước, Hân len lén liếc nhìn bà chủ. Bà chủ nói cô Kiều Linh hồi này lạ lắm. Hân cảm thấy bà cũng chẳng đượcbình thường. Không chỉ bà Mỹ Đức, về tới nhà Hân cảm thấy hai chị giúp việc cũng là lạ. Bà Mỹ Đức đi lên phòng Kiều Linh. Út Diệu nói Kiều Linh vừa về được mộtlúc. Tới gần cửa phòng, bà nghe giọng Kiều Linh thật ngọt: - Ừ, con đẹp lắm rồi nè. Cô chải tóc cho con nghe. Nè, con nghe thơmkhông? Cô xịt nước hoa cho con thơm há.www.vuilen.com 144Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Mẹ ơi? Ba âu? - Ba của con... Ờ, phải rồi. Ba bận công việc nên cô mới ở cạnh con nè. - Chừng nào... ba về với con? - Sẽ nhanh thôi! Chắc là mai mốt gì đó. Đừng lo, cô sẽ dẫn con đi chơi, vuilắm. Nhưng mà bây giờ chúng ta đi chào bà nghe con. - Dạ! Mình đi chào bà. Giọng trẻ con chắc nịch, thật ngộ nghĩnh. Bà Mỹ Đức lặng người kịp hiểu những gì vừa xảy ra. Cửa phòng bật mở. Thằng bé mặc bộ đồ thun đỏ, ngực áo in hình chú vịtmàu vàng mủm mỉm. Nó thấy bà Mỹ Đức thì đứng lại, ngước nhìn. Đôi mắttrong veo chỉ có chút rụt rè chứ không hề sợ hãi. Kiều Linh khác với nó. Cô đứng im thin thít. Bụng đinh ninh sắp sửa hứngtrận lôi đình của bà mẹ nuôi. Sự im lặng của hai người lớn có lẽ làm cho Nguyên Khang ngạc nhiên. Nóngơ ngác ôm chân Kiều Linh: - Mẹ... bà... bà này hở mẹ? Nguyên Khang đã cứu nguy cho Kiều Linh. Cô quỳ xổm xuống, nhẹ ôm Nguyên Khang, trìu mến: - Ừ đúng rồi. Đây là bà của con. Con ngoan há. Khoanh tay lại nào! Conchào bà đi Nguyên Khang! Con chào bà, con là Nguyên Khang của bà đây. Nguyên Khang làm theo lời Kiều Linh. Bà Mỹ Đức thở hắt. Làm sao bà có thể dọn một bộ mặt lạnh lùng hình sựđáp lại nét dễ thương, thơ ngây của thằng bé: - Ờ, cháu của bà ngoan lắm! - Bà Mỹ Đức xoa đầu Nguyên Khang. NhìnKiều Linh, bà hỏi: - Mẹ nghi đâu là có đó mà ...