1/. Những giấc mơ Tôi có những giấc mơ chắp vá chìm trong một sắc tím ảo diệu. Cái màu tím dịu dàng mà quyến luyến đến thiết tha của loài hoa mà nhiều người vẫn ngỡ là một loài cúc dại vô danh – hoa thạch thảo. Trong những giấc mơ,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NÀNG TIÊN HOA THẠCH THẢO NÀNG TIÊN HOA THẠCH THẢO By Heby1/. Những giấc mơTôi có những giấc mơ chắp vá chìm trong một sắc tím ảo diệu. Cái màu tím dịudàng mà quyến luyến đến thiết tha của loài hoa mà nhiều người vẫn ngỡ là một loàicúc dại vô danh – hoa thạch thảo.Trong những giấc mơ, tôi thường thấy mình lạc giữa mênh mông thạch thảo tím.Có khi là trên một triền đê đầy hoa thạch thảo. Có khi là giữa một cánh đồng thạchthảo bao la. Tôi vẫn mãi là kẻ lang thang không chủ đích trong những giấc mơnhuốm màu cổ tích của mình…Giữa trời thạch thảo của những giấc mơ, tôi thấy mình không phải là kẻ duy nhấtlang thang trên cánh đồng tím biếc ấy. Vẫn luôn có dáng hình một người con gái…Nàng chỉ lặng yên đứng giữa vô vàn thạch thảo. Tôi chưa từng tới được gần nàng.Tôi chỉ có thể ngắm mái tóc dài của nàng phất phơ trong gió, và mường tượng nụcười thánh thiện trên môi nàng từ xa. Một hay hai lần gì đó, tôi thấy mình bạo dạntiến đến gần nàng, nhưng nàng quay lưng chạy đi rồi tan biến vào trời hoa tím.Tôi gọi nàng là Nàng tiên hoa thạch thảo.2/. TôiNếu không kể đến những giấc mơ kì lạ kia, tôi chỉ là một thằng con trai bìnhthường với cuộc sống bình thường và những sở thích cũng bình thường nốt. Nóichung, tất cả những thứ thộc về tôi không có chút nào liên quan tới hoa thạch thảonên tôi vẫn hay thắc mắc không biết đồng hoa thạch thảo trong những giấc mơ kialà từ đâu mà có…Tôi mê guitar và chơi guitar khá tốt. Không phải là sến, nhưng tôi thích sự lãngmạn và cũng đã từng tưởng tượng cảnh mình dùng tiếng đàn để tỏ tình với mộtngười con gái nào đó mà tôi thích.Tôi yêu cái cảm giác tự do của những chiều rảnh rỗi đạp xe dạo quanh những conđường quen thuộc, thả cho đầu óc mình miên man ruổi theo một suy nghĩ vẩn vơnào đó.Tôi gặp Thạch Thảo trong một buổi chiều như thế.3/. Thạch ThảoThạch thảo nở tím trời. Tôi lang thang giữa biển hoa tím ấy. Nàng tiên hoa thạchthảo vẫn lặng yên đứng ở phía xa xa… Tôi chạy đến bên nàng. Và lần này, nàngkhông chạy trốn..Chiều hôm ấy, lớp học thêm nghỉ sớm hơn thường lệ, tôi không vội về nhà ngaymà tự thưởng cho mình một chiều lang thang bằng xe đạp. Giữa cái thành phốđông đúc và ồn ào này, cũng thật khó để tìm riêng cho mình một góc tĩnh. Tôiquẹo theo cảm hứng ở một ngã tư và hoàn toàn bất ngờ khi thấy mình đang đạp xegiữa một con đường nhỏ và yên tĩnh đến lạ, như biệt lập hoàn toàn với những tấtbật hối hả của thành phố ngoài kia.Hai bên đường, hàng cây cao rì rào nhè nhẹ trong tiếng gió. Vài giọt nắng chiều lọtqua tán cây cao, nhả xuống mặt đường những mảng tròn loang lổ. Tôi đạp xe chầmchậm, nghe gió mơn trớn trên mặt mát rượi, cảm giác tự do thư thái vô cùng.Tôi dừng xe trước một tiệm băng đĩa nhỏ với ý định tìm cho mình một CD độc tấuGuitar vừa ý. Tiệm vắng người. Tôi vừa lựa đĩa vừa thả hồn trong giai điệu dudương của bản Canon in D phát ra từ một cái loa nhỏ cũ xì đặt khiêm tốn trong góctiệm…- Xin lỗi, - một giọng nữ rụt rè vang lên từ sau lưng, khiến tôi giật mình quay lại…Cô gái đối diện với tôi có một mái tóc đen dày, xõa bồng bềnh. Cài lệch trên máitóc đen nhánh ấy là một chiếc cặp hình bông thạch thảo tím…- Nhờ anh lấy giúp tôi đĩa Classic Guitar trên kia được không?... Tôi không vớitới.- người con gái khẽ mỉm cười.Tôi với tay lấy đĩa nhạc cô chỉ, đưa cho cô, nhìn theo cô trả tiền rồi quay lưng đimất. Đến lúc mái tóc đen khuất sau cánh cửa tiệm, tôi bỗng thấy mình chạy theocô, và cũng rất tự nhiên, tôi gọi:- Thạch thảo!- Bạn biết tên tôi sao? – Tôi có thể thấy nét bối rối trên gương mặt cô…- Bạn… tên Thạch Thảo thật sao?- Bạn vừa gọi tôi mà……Phố đã lên đèn. Tôi đạp xe trở về nhà trong một tâm trạng bâng khuâng khó tả.Đạp tà tà trên phố đêm sáng đèn, tôi tự hỏi không biết điều gì đã xui khiến tôi chạytheo Thạch Thảo… Có thể là một thói quen từ những giấc mơ, cũng có thểkhông… nhưng dù sao, tôi cũng thấy mừng vì mình đã làm thế… ***Nàng tiên hoa thạch thảo đứng lặng thinh giữa trời hoa tím. Tôi tiến đến bên nàng.Nàng khẽ mỉm cười đặt tay vào bàn tay tôi. Tôi dẫn nàng lang thang giữa bạt ngànsắc tím…Chiều ngoại ô ngợp gió. Tôi dắt xe đi bộ chân trần trên bờ một con sông nhỏ. Cỏbên bờ ôm ấp bước chân tôi. Mịn và thật mướt. Bờ sông vắng người, yên tĩnh vàthanh bình đến lạ…Tôi vẫn thường ra đây vào dịp cuối tuần, mang theo cây guitarcủa mình, thả lòng trong làn gió chiều yên ả, có khi để chơi đàn, có khi chỉ để vơiđi những căng thẳng của một tuần học dài…Nhưng hôm đó tôi không một mình…Phía xa kia, một mái tóc đen nhánh dài xõa tung trong gió…Dường như… tôi biết chủ nhân mái tóc đen đó là ai…Thạch Thảo ngồi một mình trên triền cỏ ven sông. Tôi dựng chiếc xe đạp của mìnhcạnh xe Thạch Thảo. Cô gái ngước nhìn, như chợt nhận ra tôi, cô nhoẻn cười. Nụcười tươi như một tia nắng trong ngần nào đi lạc. Tôi đặt cây guitar trên vai xuốngvà ngồi lại bên cô.Thạch Thảo hướng đôi mắt mơ màng ra phía mặt sông đang láp loáng dưới nắngchiều dìu dịu. Gió nhẹ vờn mái tóc cô bay. Tôi dè dặt đưa mắt nhìn gương mặttrông nghiêng của Thạch Thảo. Giữa một khung cảnh yên bình, với mái tóc đendày xõa trên lưng hờ hững, Thạch Thảo trông đẹp tựa một nàng tiên cổ tích…- Nơi này đẹp thật.- Thạch Thảo khẽ cất lời.- Uhm… Đẹp và yên bình. Trong thành phố chẳng bao giờ tìm được một nơi yêntĩnh như vậy. – Tôi đồng tình, và chợt nhớ ra, tôi tiếp – À, trừ con phố chiều hômấy…Thạch Thảo không nói gì, ánh mắt cô xa xăm. Tôi cũng im lặng. Xung quanh chỉcòn nghe tiếng gió khẽ xao xác trên triền cỏ trải dài…- Chẳng biết đến bao giờ mình mới được trở lại nơi đây… - Thạch Thảo cất tiếngphá tan sự yên lặng giữa cả hai.- Bạn có thể ra đây bất cứ lúc nào bạn muốn mà? Từ thành phố ra đây đâu có xa.- Bạn nhìn kìa – Thạch Thảo trỏ những cánh chim đang theo đàn bay về tổ - cũnggiờ này ngày mai, mình thậm chí sẽ còn ở một nơi cao hơn chúng… có lẽ giữanhững đám mây…Giọng Thạch Thảo ...