Danh mục

NẮNG XUÂN

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 173.34 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Gió lạnh cuối Đông bất ngờ tràn về trên dãy phố dài ngút mắt. Từng đoàn xe vút qua, thổi tung đám bụi mịt mờ trải dài suốt con đường. Đây đó từng đoàn người qua lại ở khu vực bến xe này tìm chuyến về quê. Họ khó nhọc, chen lấn nhau mong tìm chiếc vé để có một chổ ngồi trên chuyến xe nào đó
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NẮNG XUÂNNẮNG XUÂNNGUYỄN THỊ NGỌC LAN.Gió lạnh cuối Đông bất ngờ tràn về trên dãy phố dài ngút mắt. Từng đoàn xe vútqua, thổi tung đám bụi mịt mờ trải dài suốt con đường. Đây đó từng đoàn ngườiqua lại ở khu vực bến xe này tìm chuyến về quê. Họ khó nhọc, chen lấn nhau mongtìm chiếc vé để có một chổ ngồi trên chuyến xe nào đó. Nhiều người nằm ngồi lănlóc trên dãy hành lang hay ngoài những gốc cây .Tôi cũng chen lấn trong đám người ấy, mong sao có chuyến xe chiều trở về trướcvài ngày giáp tết. Hai tiếng nữa mới có chuyến tiếp theo. Tôi kiếm được chiếc ghếngay bên ngoài phòng vé. Nơi đây có thể nhìn bao quát cả khu vực bến xe rộng lớnnày.Tôi để ý đến môt cô bé ốm yếu, gầy nhom ngồi trên bệ xi măng bao quanh gốc câyxà cừ to lớn. Nét mặt con bé trông rất u buồn, hai tay giử chặt cái giỏ xách đã ráchtươm, lòi cả miếng vải giống như là chiếc áo hay quần của cô cô bé đựng bêntrong. Con bé đâu khoảng mười hai, mười ba tuổi, dáng gầy , nước da đen nhẻm cólẽ do lăn lộn với mưa nắng trên cao nguyên này. Trên khuôn mặt con bé toát lên sựhoảng sợ. Tôi nhìn thấy nó dáo dác cặp mắt đảo khắp nơi, thỉnh thoảng quay mặtvề phía phòng vé. Nó có vẻ rụt rè, lo sợ một điều gì đóTôi đứng dậy tiến đến trước mặt con bé, mĩm cười nhìn nó một hồi rồi ngồi xuốngbên cạnh. Nó ngồi xít ra xa có vẻ ngại ngần. Tôi hỏi nhỏ: “Cháu về đâu?” Nó rụtrè “ Dạ, Huế.” Tôi bật cười vì câu trả lời ngắn gọn của nó. Xa xứ đã lâu nhưnggiọng Huế của tôi vẫn còn đậm nét, điều này giúp cho tôi được con bé tin cậy hơnqua chất giọng của mình. Nó cúi mặt không nhìn tôi, hai hàng long mi cong vút.Một nét đẹp rất Huế trên khuôn mặt nó. “ Cháu đi có một mình sao?” “Dạ, mộtmình” “ Cháu vào đây làm việc gì”. “ Hái cà phê” “. Sao cháu không đi học mà bỏđi làm” “ Nhà nghèo, không có tiền”. “Ba Mẹ cháu đâu không nuôi cháu”. Nóngước cặp mắt trong veo lên nhìn tôi. Cặp mắt trong suốt nhưng đượm buồn. Lúcnày tôi có dịp quan sát kỷ khuôn mặt con bé. Khuôn thật đẹp, mặc dù nước da sẫmmàu vì mưa nắng nhưng đôi môi nó vẫn đỏ hồng, nhỏ nhắn thật xinh. Con bé dểthương quá. Đoạn đường từ đây về đến Huế rất xa, bảy tám trăm cây số liệu nó cóan toàn đến nơi hay không.Tôi bỗng đâm ra lo lắng “ Ba Mẹ đâu mà không cùng đivới cháu”. Nó vẫn nhìn tôi chăm chăm, không hề chớp mắt. Tôi nhận ra giọt nướcmắt bên khoé mi của nó. “ Cháu không thể đi như vây được đâu” “Hay là ở lạithêm ngày nữa, cô gởi xe cho cháu về, được không?” Khi tôi nói lên ý này là muốncon bé đi xe của vợ chồng em gái tôi chạy tuyến đường Huế mỗi hai ngày mộtchuyến. Sáng mai sớm là chuyến kế tiếp. Tôi hỏi lại “ Có muốn cô gởi cho cháu đichuyến sáng mai không. Xe nhà của người em cô, an toàn hơn” Con bé vội lắc đầu.Tôi không muốn nói gì nữa. Có lẽ con bé sợ tôi là “mẹ mìn” hay sao đó nên cúigằm mặt xuông rồi ngồi xít ra xa hơn. Tôi bật cười với ý nghĩ như vậy.Bến xe đầy người nhưng không còn một chiếc xe nào đậu trong bến. Những ngàynày đón được chuyến xe trở về thật không dể chút nào. Tôi ái ngại xoay qua nhìncon bé đang co ro, thu mình lại vì những cơn gió quất ràn rạt vào thân thể gầy yếucủa nó. Trời cũng dần về tối, không có chút ánh nắng, trời đầy mây đen nhưngkhông mưa. Đã năm giờ chiều rồi mà xe vẫn chưa thấy chiếc nào. Tôi quyết địnhquay về lại chờ đi chuyến sớm mai. Trể thêm một ngày cũng chẳng sao. Mọichuyện trong gia đình đã có mấy đứa con lo đầy đủ hết rồi, chuẩn bị cho một cái tếtsắp đến. Tôi rút điện thoại gọi về cho con dâu :” Mẹ đón xe không được. Mai sớmMẹ về. Đừng trông”.Đoạn đường từ đây về nhà không xa. Tôi có thể chờ chuyến xe đêm trở về nhưngthật lòng là lo ngại cho con bé người dưng ngồi bên cạnh mình. Không biết cái lonày từ đâu ập đến tôi cũng không biết. Nhưng để cho nó ngồi một mình giửa bếnxe mênh mông này tôi rất ái ngại cho sự an toàn của nó. Một sự lo lắng theo kiểuông bà hay nói là “bao đồng”. Nhưng chắc chắn chiều nay tôi sẽ không yên tâm vàân hận nếu để con bé này ngồi ở đây để tìm một chuyến xe. Tôi cầm tay nó lắc nhẹ:” Quán của cô gần đây. Cô cũng đón xe trở về nhưng có lẽ mai mới đi được. Nếuđêm nay cháu không đi, không có chổ nào để ở hãy về với cô nhé. Đi ra khỏi bếnxe, rẻ phải một đoạn. Duy nhất chỉ có một quán của cô thôi. Cháu có thể vào nghỉngơi” Tôi nói một hơi cho con bé nghe rồi đứng dậy nhìn nó: “Cô đi đây. Cháunhớ cẩn thận, đừng tin ai đó nhé!” Nói rồi tôi dợm bước. Vừa đi được một đoạn đãnghe tiếng chân dồn dập phía sau và tiếng gội; “ Cô! Cô ơi! Cho cháu về với!” Tôidừng lại đợi con bé. Hai cô cháu bước trở lại quán của tôi. Về đến quán, nơi tôi thuê để buôn bán từ nhiều năm, mở cửa trong khi conbé đứng khép nép bên hôn quán. Tôi nói “ Cháu vào đi. Ngồi chờ Cô nấu nướcnóng cho tắm rửa nhé”. Tôi lấy chiếc ghế đã xếp lại từ trước, đẩy về phía con bé :”Chaú ngồi xuống đi. Chờ Cô nghe”Trong khi con bé tắm rửa, tôi làm hai tô mì gói để sẵn. Con bé mở cửa phòng tắmbước ra, nhìn tôi ngạc nhiên ...

Tài liệu được xem nhiều: