Danh mục

Nếu anh là gió, nếu em là mây - Kỳ cuối

Số trang: 36      Loại file: pdf      Dung lượng: 261.97 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 12,000 VND Tải xuống file đầy đủ (36 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu em là mây thì đã có anh là gió, chúng ta sẽ đi chung đường, đừng bỏ anh lại một mình... Phong lao đi trong màn mưa hối hả, anh thậm chí còn không dám quay lại nhìn Thùy Vân lấy một lần. Anh sợ anh sẽ động lòng trước sự mong manh của cô gái đó. Quân nói đúng, ngay từ đầu anh không nên gặp để rồi yêu Vân, chính anh đã làm tổn thương người con gái mà anh yêu nhất
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu anh là gió, nếu em là mây - Kỳ cuốiNếu anh là gió, nếu em là mây - Kỳ cuốiNếu em là mây thì đã có anh là gió, chúng ta sẽ đi chung đường, đừng bỏ anhlại một mình...Phong lao đi trong màn mưa hối hả, anh thậm chí còn không dám quay lại nhìnThùy Vân lấy một lần. Anh sợ anh sẽ động lòng trước sự mong manh của cô gáiđó. Quân nói đúng, ngay từ đầu anh không nên gặp để rồi yêu Vân, chính anh đãlàm tổn thương người con gái mà anh yêu nhất. Lần đầu tiên gặp Vân, anh đangngồi uống cà phê một mình, anh đến đó để giải tỏa những áp lực trong cuộc sống.Đưa mắt ra phía cửa kính và nhìn, anh đã thấy Vân: một cô gái tóc dài, mũ trắng,váy trắng, đôi giày búp bê nhỏ xinh cũng màu trắng, Vân hiền dịu như một thiênthần, anh lập tức bị cô thu hút. Cái dáng điệu của Vân khi luống cuống sang đườngkhiến anh muốn bảo vệ cô gái đó ngay từ giây phút gặp đầu tiên. Anh thanh toántiền và lao ra khỏi quán, những hành động sau đó của anh khiến cô ngơ ngác vàanh yêu sự trong sáng của cô. Anh nhờ một người bạn của mình học báo chí tìmhiểu về cô và nhanh hơn dự định, anh lại được gặp cô một cách tình cờ. Dườngnhư cô luôn xuất hiện vào những lúc anh cảm thấy mệt mỏi và cần người để tâmsự. Anh tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng với cô, nhưng cô gái nhỏ tinh tế đó vẫn cảm nhậnđược thứ tình cảm sâu thẳm trong con tim anh.Phong quay lại nhà hàng mà bạn bè vừa tổ chức sinh nhật cho Vân, Quân vẫn ngồiđó với một chai rượu.- Đi với tôi! Thùy Vân đang cần cần cậu.- Đồ khốn! Anh đã làm gì cô ấy? – Quân đưa nắm đấm về phía Phong, anh chặnlại:- Nếu muốn đánh tôi thì để lúc khác, trời đang mưa, anh không muốn cô ấy dầmmưa đến chết chứ?Câu nói của Phong như làm Quân bừng tỉnh, cậu thảng thốt:- Cô ấy đang ở đâu?- Lên xe đi!Phong đưa Quân gần đến nhà Vân, anh dừng xe và đưa Quân chiếc ô của mình. Từxa, anh cũng có thể nhìn thấy Vân đang khóc, tại sao lại phải rơi nước mắt vì anh,anh không xứng. Có lẽ vết thương ở chân Vân dính mưa nên tê buốt, anh xót xa.Cô gái bướng bỉnh của anh không chịu để Quân cõng, phải khó khăn lắm Quânmới dìu Vân đi được. Nhìn cô như vậy anh không khỏi đau lòng nhưng anh cũngchẳng thể làm khác.Alone Cafe.- Đây là nơi mà lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy Vân. – Phong nói.- Tôi không muốn nghe, có chuyện gì anh nói nhanh đi. – Quân lạnh lùng.- Vân… cô ấy vẫn ổn chứ? – Phong hỏi.- Đêm đó, Vân dầm mưa, bị sốt rất cao, vết thương ở chân nhiễm trùng. Cô ấy giờkhông còn là Vân hay nói, hay cười như trước rồi. Tất cả là vì anh.- Hãy thay tôi chăm sóc cho Vân.- Không cần anh nói câu đó, từ trước đến nay tôi vẫn luôn làm như thế, nhưng sựthật thì sự chăm sóc của tôi không thể bù đắp vết thương trong lòng Vân. Tại saoanh không dám sống đúng với tình cảm của mình?- Tôi… ba tháng nữa, tôi sẽ…Vân xộc vào trong quán, cô ngắt lời Phong:- Hai người không cần đẩy tôi cho nhau như thế, bản thân tôi, tôi tự chăm sócđược. – Cô quay sang Quân – Cậu để quên điện thoại ở nhà tớ lúc vội vàng phóngđi và tin nhắn vẫn được mở.- Vân… tớ xin lỗi, hai người nói chuyện đi, gặp lại cậu ở nhà. – Quân cầm điệnthoại, bước nhanh ra khỏi quán.Thấy Vân, anh luống cuống:- Em… vẫn ổn chứ?- Không ạ! – Cô đáp.-…- Đừng thương hại em.- Tôi…- Anh có ân hận vì đã gặp em không?Anh im lặng không trả lời, cô cười chua chát:- Giá chúng ta đừng gặp nhau thì mọi chuyện đã khác, em sẽ không bị dày vò vìnỗi nhớ về anh, anh cũng không phải khó xử trước những hành động ngu xuẩn củaem.- Vân!!!- Nhưng rõ ràng là anh tiếp cận em trước mà, anh làm em nhớ và thích anh rồi độtngột rời xa em. Em thấy mình cứ như một trò đùa vậy.- Tôi chưa từng nghĩ sẽ đùa cợt với em.- Nhưng anh cũng không bao giờ nghĩ sẽ chính thức với em.-…- Có lẽ em đang khiến anh khó xử? Em sẽ ổn thôi, đừng thương hại. Hình như anhcũng không còn gì muốn nói với em nữa, vậy em đi trước đây. - Gương mặt Vânkhông để lộ chút cảm xúc nào, cô nói một mạch rồi lao nhanh ra khỏi quán.Hà Nội giờ tan tầm, Phong đột nhiên nghĩ đến Vân của ngày đầu tiên gặp mặt, côgái nhỏ loay hoay chừng mười phút vẫn không thể sang đường. Chợt có tiếngphanh xe chói tai, ly cà phê trên tay anh rơi xuống vỡ tan tành, anh thất thần lao rakhỏi quán, miệng không ngừng gọi tên cô. Anh lao vào giữa đám đông đang xúmlại, nước mắt giàn giụa, cô gái nhỏ nằm thoi thóp, một dòng máu tươi chảy trênkhuôn mặt tái nhợt. Anh ôm cô vào lòng, khóc như điên dại, đường phố tắc nghẽn.Anh bế cô trên tay, chạy như bay, miệng hét lớn tên cô: “Nếu em là mây thì đã cóanh là gió, chúng ta sẽ đi chung đường, đừng bỏ anh lại một mình, THÙYVÂN!!!”. Xe cứu thương vừa đến cũng là lúc anh gần như kiệt sức, anh vẫn giữchặt Vân trên tay cho đến khi đèn phòng cấp cứu sáng lên, tất cả phải ra ngoài vàchờ đợi.Nhìn thấy bố mẹ Vân và cả Quân thẫn thờ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Phongthấy mình có lỗi hơn bao giờ hết. ...

Tài liệu được xem nhiều: