Trên bàn, hai tấm thiệp được kẹp nơ hồng xinh xắn khẽ mở ra. Không rõ là cơn gió thổi qua quá mạnh hay do định mệnh đang được mở ra… “Kính koong. Không khí của đêm giáng sinh đã tràn ngập khắp nơi rồi đó. Em chúc chị có một giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc, an lành bên người thân,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu có kiếp sauTên truyện: Nếu có kiếp sauTác giả: Tuyết Tạ (thegirlissnow111)Thể loại: Truyện ngắnRating: GStastus: Finished NẾU CÓ KIẾP SAUThe only feeling of real loss is when you love someone more than you loveyourself…Trên bàn, hai tấm thiệp được kẹp nơ hồng xinh xắn khẽ mở ra. Không rõ là cơn gióthổi qua quá mạnh hay do định mệnh đang được mở ra…“Kính koong.Không khí của đêm giáng sinh đã tràn ngập khắp nơi rồi đó. Em chúc chị có mộtgiáng sinh vui vẻ, hạnh phúc, an lành bên người thân, gia đình, bạn bè!!! MùaNoel này có chị ở bên, em cảm thấy thật ấm áp…Chúc chị sẽ nhận được quà từ Ông già Noel.Em trai gần nhà,Thiên Lam.”“Noel đã đến rồi! Chúc chị một giáng sinh ấm áp và vui vẻ, hạnh phúc và ngọtngào. Chúc chị của em trong giáng sinh này cũng những giáng sinh tới, đều luônnhận được những điều tốt đẹp nhất. Em yêu chị!Em trai gần nhà,Thiên Lam.”*****Ngày đông ở Hà Nội rất lạnh. Cái lạnh cắt da cắt thịt tưởng chừng đủ để đóng băngtrái tim cô độc của ai đó.Cuối đường, cô gái khoác chiếc áo mỏng tang chạy nhanh trên hè phố. Vừa chạycô vừa lau nước mắt, vẻ cô độc đến đáng thương. Một chiếc xe chạy vụt qua, vìtránh cô mà loạng choạng suýt đâm vào cột điện. Tài xế thò đầu khỏi cửa kính,mạnh miệng mắng **** cô vài câu rồi lại phóng vụt đi.Cô vẫn chạy, chẳng mảy may để tâm mình vừa thoát chết trong gang tấc. Đến khúcquanh, cô vấp phải hòn đá nhỏ, cô ngã xuống. Cô im lặng giống như không giantĩnh lặng đen ngòm đang vây bủa lấy cô lúc này. Vết thương ở đầu gối tuy khôngđau nhưng đủ để lại vết tím bầm. Cô lấy tay xoa, chợt thấy tủi thân vô cùng. Vàingười đi đường nhìn cô đầy thương cảm.Cô cố đứng dậy, bước từng bước tập tễnh vì cái chân đau.Trời mưa, vài giọt bùn bắn lên bộ váy trắng tinh của cô.Cô thẫn thờ ngồi xuống vỉa hè gần cây sưa già cỗi. Chợt cô khóc, không có tiếngkhóc nhưng đôi vai cô khẽ run lên từng đợt. Trong tay cô là bức thư cuối cùng củamột người quan trọng…*****Gia đình cô chuyển vào Nam khi cô đang học cấp ba.Một mùa khô nóng nực vốn có của Sài thành.Ngày đầu tiên cô ở vùng đất mới, cô đã biết mình không thuộc về nơi này.Cô nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt của Hà thành. Những ngày đông cô cùng chúng bạnsuýt xoa vì rét.Vừa mới đây thôi, cô còn đắm mình trong không khí của thu Hà Nội.Cô nhớ những hàng cây hoa sữa thơm ngát. Cô nhớ những lần đạp xe thong dongtrên những con đường trải dài lá vàng…Và cô nhớ Tùng Lâm, cậu bạn lớp trưởng mà cô đã thầm thương trộm nhớ baonăm…Thấm thoắt lại một mùa khô nữa đã trôi qua.Hà Nội giờ đã sang xuân.Năm nay cô thi đại học, cô quyết quay lại Hà thành.Cô đăng ký một trường kinh tế ở Hà Nội, mới hai năm thôi nhưng đủ khiến cô nhớcồn cào mảnh đất nghìn năm văn hiến ấy.Hai năm rồi cô không được ngắm những con đường tấp nập của Hà Nội, khôngđược gặp lại bạn cũ…Hai năm rồi, cô vẫn không sao quên được Tùng Lâm…*****- Chị về Hà Nội thật sao?Thiên Lam đã hỏi cô như vậy khi cô nói về ước muốn của mình, và khi lần đầu tiêncô chia sẻ về tình yêu nhỏ bé của mình, hi vọng mong manh của mình với cậu lớptrưởng cho cậu em trai hàng xóm.- Chị không thể quên anh ta sao?Thiên Lam lại hỏi cô, câu hỏi không chút âm vực buồn bã nào. Nhưng sao cô nhưnhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt đó.- Năm sau thi đại học, em cũng sẽ ra Hà Nội!Nhưng rồi ánh mắt ấy lại ẩn chứa hi vọng như không gì dập tắt được.Cô thấy mình chợt xao động khi nhìn vào đôi mắt đó…Nhưng hẳn là khi ấy, cô chẳng hề nghĩ rằng Thiên Lam thích mình hay chính côcũng đã thích cậu dù cho chỉ mới đây thôi, cậu còn viết hẳn tấm thiệp giáng sinhnói rằng “Em yêu chị” cơ đấy.Có lẽ khi ấy, cô chỉ nghĩ mình đã may mắn khi gặp có một cậu em trai gần nhà rấtnhiệt tình và đáng yêu. Hay chăng vì khoảng cách tuổi tác ngắn ngủi ấy khiến côdễ dàng không để ý đến những rung động của mình?Thời gian thấm thoắt trôi qua, cô đã quay lại Hà Nội được một năm và vô tình gặplại cậu lớp trưởng năng nổ mà cô thầm thương trộm nhớ những năm đầu cấp batrong một buổi họp lớp.- Trò chơi cuối cùng này tất cả đều phải chơi nhá, không ngoại trừ ai đâu. Nhất làbạn Đan Thy, bạn bỏ rơi cái lớp này hai năm rồi đấy nhá.Lớp phó Trâm Anh rất nhiệt tình và năng nổ, tìm đủ mọi cách để cô có thể hòanhập lại được với lớp cũ. May mà mọi người đều phối hợp ăn ý, cô cũng nhanhchóng hòa mình vào trò chơi “Nói thật”. Nói là hòa mình nhưng thực ra chỉ là xembạn cũ nói thật mà thôi.Cô lơ đãng khấy nhẹ cốc cà phê của mình. Bọt trắng nổi lên, cô cố để tạo hình tráitim nhưng không thành. Có lẽ tình cảm đơn phương của cô cũng như vậy, dù có cốgắng đến mấy thì cũng chỉ là đơn phương mà thôi.Có lẽ cô nên về sớm và chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa cho đàng hoàng. Tuần sau thôi,Thiên Lam sẽ ra Bắc để thi đại học. Bố mẹ giao cho cô toàn quyền chăm sóc cậuquý tử nhà hàng xóm.Một năm trời không gặp, không biết đã lớn hơn tí nào chưa?Nghĩ đến đây, cô tự cười mình. ...