Khi nghe tin, em trai tôi đông cứng cả người. Từ đó về sau, một thời gian rất dài, tôi thường thấy nó ngồi lẫn đẫn một chỗ không còn chút hồn vía, làm bất cứ việc gì cũng không hào hứng, trông nó bệch bạc rũ rù. *** Bốn năm trước, em trai tôi bắt đầu đi làm, quen một cô gái Việt Nam tên là Thuý ở cùng công ty
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu không phải tình yêuNếu không phải tình yêuKhi nghe tin, em trai tôi đông cứng cả người. Từ đó về sau, một thời gian rấtdài, tôi thường thấy nó ngồi lẫn đẫn một chỗ không còn chút hồn vía, làm bấtcứ việc gì cũng không hào hứng, trông nó bệch bạc rũ rù. ***Bốn năm trước, em trai tôi bắt đầu đi làm, quen một cô gái Việt Nam tên là Thuý ởcùng công ty.Quen nhau khoảng một năm, lần đầu tiên em trai tôi dẫn bạn gái về nhà. Khi đókhông chỉ làm cả nhà tôi chấn động, còn dẫn tới một cuộc cách mạng trong chínhgia đình. Không phải bố mẹ tôi kỳ thị các cô dâu người nước ngoài, nhưng cứ ngheThuý ấp úng khó nhọc câu chào: Chào pác, chào rì, nhà ta khoẻ! chưa kể khi nóichuyện với em trai tôi, cô ấy thường phải dùng động tác tay để diễn tả, nói thật đãđủ để hai bậc phụ huynh khá gia giáo và truyền thống phản đối họ yêu nhau.Em trai tôi là út, khi nó vào học lớp một thì tôi và em gái sau tôi đã đi làm kiếmtiền rồi. Tuổi chúng tôi và tuổi nó quá cách xa nhau, vì thế em trai tôi từ nhỏ đãđược bố mẹ cực kỳ nuông chiều, rất nhiều việc bố mẹ đã làm thay hoặc thu xếpthay cho nó, từ đó tạo nên tính chây ì, ỷ lại, bạc nhược của nó, nó luôn là đứa rămrắp nghe theo bố mẹ. Lần này, nó cứ đeo đuổi quan hệ đấy, làm chúng tôi giậtmình nhận ra, lần đầu tiên trong đời nó đã cả gan trái lời bố mẹ.Về sau này, sau nhiều lần cố gắng dẫn Thuý về nhà chơi hòng lấy lòng bố mẹnhưng chẳng có kết quả, và bị bố mẹ tôi nghiêm khắc cấm đoán, nó lẳng lặngkhông nói một lời, chơi trò ì ra ăn vạ để phản kháng gia đình.Nó không dẫn Thuý về nhà nữa, ngày nghỉ cũng không đi chơi với cô kia, hàngngày đúng giờ đi làm và tan sở, nhất nhất đều rất ngoan ngoãn, chỉ có điều, từnhững hoá đơn thanh toán điện thoại khổng lồ của nó hàng tháng, và những âmthanh rì rầm thì thào từ phòng nó đêm đêm, đều chứng tỏ bọn nó vẫn tiếp tục yêunhau. Giấy làm sao bọc được lửa.Sống cùng một mái nhà, bố mẹ tôi cũng phát hiện điều đó, tuy nhiên dưới sự canngăn khuyên giải tích cực của cô chị hai, bố mẹ tôi cũng chưa lần nào chửi mắngcãi vã kịch liệt với nó, và tình hình cứ mờ mờ tỏ tỏ như thế hết ngày này qua ngàykhác. Cho đến một ngày, em trai tôi cãi nhau với đồng nghiệp trong công ty, bố mẹtôi nhân cơ hội này bắt nó bỏ việc.Em tôi lúc đầu không chịu, sau vừa sức ép từ công ty thêm sức ép từ bố mẹ, nóđành khuất phục. Nó xin việc mới, cương vị mới, bận rộn công việc và cũng bậnlàm quen với những người đồng nghiệp mới, nó thưa dần các cuộc điện thoại choThuý.Vào lúc bố mẹ tôi đang mừng thầm, thì có một sự kiện bất ngờ lại giáng đến. Hômđó, Thuý mang quà tự tìm đến nhà tôi. Cô ấy vẫn dáng dấp đó, nụ cười bẽn lẽn đó,nhưng tiếng Hoa đã nói lưu loát hơn nhiều: Chào bác, chào anh, chào chị, chào cảnhà! Trong sự kinh ngạc của gia đình chúng tôi, Thuý thanh minh sự đường độtđến thăm. Thì ra hợp đồng làm việc của cô đã kết thúc, tháng ba tới cô ấy sẽ rờiĐài Loan, cô muốn cảm ơn chúng tôi đã chăm sóc bấy lâu. Rồi Thuý bày quà ra,đó là những món ăn Việt Nam cô chế biến từ các nguyên liệu Đài Loan, có nemrán Việt Nam, nộm đu đủ trộn, khẩu vị khác của Đài Loan, nhưng cũng khá ngon.Người ta thường bảo giơ tay không nỡ tát người đang cười, huống hồ giờ cô Thuýsắp đi khỏi Đài Loan rồi, vì thế trong bầu không khí có thể tạm gọi là hoà bình, côThuý kết thúc chuyến thăm hỏi xã giao. Tất nhiên, gia đình tôi không cho em traitôi biết việc này.Thời gian trôi nhanh như bóng ngựa câu qua khe cửa hẹp, Thuý rốt cuộc đã vềnước.Khi nghe tin, em trai tôi đông cứng cả người. Từ đó về sau, một thời gian rất dài,tôi thường thấy nó ngồi lẫn đẫn một chỗ không còn chút hồn vía, làm bất cứ việc gìcũng không hào hứng, trông nó bệch bạc rũ rù.Tôi khá lo lắng, nhưng cũng còn biết làm gì được, đau thà ngắn còn hơn chịu dài,một lần cho xong, đó cũng là một kết thúc tốt đẹp, tôi tin chỉ một thời gian em tôisẽ vui trở lại.Quả nhiên, thời gian là liều thuốc tốt cho cơn bệnh đau tình. Hơn một tháng sau,em trai tôi khôi phục lại tinh thần, có điều, nó bắt đầu lao đầu vào làm việc, ngàynào cũng làm thêm tới chín mười giờ tối mới về, bố mẹ thương nó, nhưng dù saolấy lại tinh thần cũng là tốt rồi, vì thế, bố mẹ tôi không ngăn cản việc nó làm thêmgiờ.Trung tuần tháng bảy, bố mẹ tôi đang ở nhà, đột ngột nhận được điện thoại của emtrai tôi gọi từ... sân bay Trung Chính, nói nó đi Việt Nam tìm Thuý, tìm được sẽquay về, cả nhà đừng chờ nó. Nó sợ gia đình lo lắng, càng sợ gia đình phản đối, vìthế khi bước chân lên máy bay, em tôi mới gọi điện về báo.Trời ơi, em tôi từ nhỏ chưa từng đặt chân đi ra nước ngoài, một chữ tiếng Anh bẻđôi không biết, một chữ tiếng Việt bẻ làm bốn càng không biết, mẹ tôi chửi ồ ồtrong điện thoại hàng tràng, yêu cầu nó về ngay thương lượng với gia đình. Nhưngem tôi đã chuẩn bị cho chuyến đi suốt nửa năm rồi, nó không chịu nhượng bộ. Vàthế là nó bay đi Việt Nam.Khi em tôi quay lại ...