Nếu lỡ về khuya…
Số trang: 12
Loại file: pdf
Dung lượng: 148.31 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Xe dừng xuống đúng điểm hẹn, Hân ra đón tôi bằng nụ cười thân thiện. Nó bảo tôi lên xe nó đưa về nhà. Nhìn chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ, tôi tiu nghỉu. Nhưng cũng đành chất cái balô to tướng lên ghiđông phía trước và ngồi sau cho nó đèo về. Với vóc dáng èo uột như một con mèo, Hân chẳng giống dân học võ tẹo nào.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu lỡ về khuya… Nếu lỡ về khuya…Xe dừng xuống đúng điểm hẹn, Hân ra đón tôi bằng nụ cười thân thiện. Nó bảo tôilên xe nó đưa về nhà. Nhìn chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ, tôi tiu nghỉu. Nhưng cũng đànhchất cái balô to tướng lên ghiđông phía trước và ngồi sau cho nó đèo về. Với vócdáng èo uột như một con mèo, Hân chẳng giống dân học võ tẹo nào. Minh họa: La Nguyễn Quốc VinhVậy mà nó nói nó đã mang đai đen taekwondo cách đây hai năm. Không thể tinđược! Rất có thể nó nói xạo để lấy uy với tôi cũng nên. Tôi nào đã biết nhiều về nóđâu chứ. Quen nhau cũng hơn một năm thông qua một người bạn cùng lớp, chủyếu là chúng tôi trò chuyện với nhau bằng điện thoại, Yahoo chứ chưa lần nào gặpmặt. Vậy mà hai đứa thân thiết một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp nó, đếnnhà nó vì hơn tuần trước tôi nhận được thiệp mời đám cưới bà chị nó. Tiện thể làmmột chuyến du lịch xả stress và đến thăm lớp võ taekwondo mà Hân phụ tráchhuấn luyện.Hân gò lưng đạp xe làm tôi thấy thương quá. Tôi đề nghị nó để tôi chở cho đỡ cực.Dù sao tướng tá tôi cũng to be và ngon lành hơn cái thân thể được liệt vào danhsách suy dinh dưỡng của nó. Nó nghe xong, cười khì khì:- Khách sáo chi tiểu thư. Tui vô tư mà. Khinh thường tui à?Tôi đành yên lặng ngồi sau xe nó, thỉnh thoảng thốt lên vài câu tán thưởng cảnhquê thanh bình, mát màu cây xanh. Con đường vào nhà nó càng rậm rạp hơn nữa.Cây cối phải nói là chen nhau mà mọc lên. Trông có vẻ thưa thớt nhưng nhà nốinhà cách nhau một cái vườn đủ lớn. Chỉ có một điều làm tôi phát khiếp. Conđường mùa mưa sình lầy, đá dăm trải lởm chởm khó đi. Mà ngặt nỗi, con đườngrộng hơn một mét nằm lọt thỏm giữa hai bên con mương. Hân chở tôi đi mà tôi cứvái Trời vái Phật đừng cho xe lộn nhào xuống mương. Cứ mỗi lần xe cán phải hònđá lớn hay bánh xe trườn vào giữa những rãnh sình là tôi thót tim, ôm chặt lấy eocủa Hân. Nó phanh xe chạy chậm lại, ngoái đầu hỏi:- Sợ hả tiểu thư? Tui chạy quen rồi không sao đâu. Với lại không thể để người đẹpbị té mương được.Tôi buông tay khỏi eo nó, làm ra vẻ bản lĩnh.- Sợ gì chớ. Tui không dễ bị dọa đâu.Hân bật cười thật lớn. Nó gồng mình giữ thăng bằng và đạp xe.- Tui sao dám dọa chứ. Tiểu thư sắp thi lên tam đẳng rồi còn gì. Tui lọ mọ hoài màkhông lên nhất đẳng được nè.Hân lại trêu tôi.Chiều. Sau khi đã nghỉ ngơi một giấc hồi sức, tôi cùng Hân vào Trung tâm thể dụcthể thao của tỉnh để luyện tập. Nghe nó bảo lớp võ sắp có kỳ thi lên đai. Nó phảigiúp các sư muội, sư đệ chuẩn bị tốt cho kỳ thi này. Nó khoác trang phục võthường ngày của mình. Bộ đồ làm nó bớt suy dinh dưỡng hơn nhưng vẫn khôngthể nào ra dáng của dân võ được. Duy có cái đai đen là vật làm tin. Tôi hỏi nó saokhông thi lên đẳng luôn, nó cười bảo mình bị chấn thương ở chân đến giờ chưakhỏi. Bước vào sân võ, tôi bị các huynh đệ của Hân soi một cách tỉ mỉ. Trong lúcnó loay hoay hướng dẫn cho mấy đứa đồng môn đai trắng thì có một anh chàng đaixanh đến bắt chuyện làm quen. Anh chàng tưởng tôi là môn sinh mới nên chủđộng… kèm cặp dạy tôi mấy bài đơn giản. Không nói không rằng, tôi thực hiệntheo như cái ngày đầu tiên mình đến với taekwondo. Thình lình Hân xuất hiện. Nókhặc khụa cười.- Đệ đệ gan hén!Thằng con trai ngoái đầu nhìn Hân, thoáng chút lúng túng.- Tớ chỉ giúp bạn ấy làm quen với taekwondo thôi.Hân gật gật mím chi rồi quay sang tôi bảo:- Tiểu thư ơi tiểu thư! Khổ quá! Giúp tui hướng dẫn mấy đứa tiểu đệ này với. Vàingày nữa thi lên đai rồi mà bà còn cà rỡn vậy.- Hướng dẫn gì, tui có biết gì đâu. Môn sinh mới mà, anh bạn này đang hướng dẫntui thấy hôn? - Tôi hấp háy mắt cười với Hân.Đột nhiên nó chắp tay lại, nhăn mặt:- Giỡn vừa thôi bà. Không thì bà ngồi đó xem tụi tui luyện tập. Còn đệ đệ này, rasân bên kia luyện giùm tui với.Thằng con trai nhíu mày nhìn tôi rồi đến Hân. Hân quay sang vỗ vai hắn:- Thắc mắc gì? Sư tỉ này đai đen nhị đẳng chứ không phải môn sinh mới đâu đệ đệ.Đừng để bị nàng ta dụ, biết hôn?Anh chàng ngạc nhiên nhìn thêm năm giây nữa, sau đó mỉm cười với tôi và rảobước vào sân trong tập. Tôi nhéo hông Hân một phát, thì thầm:- Bà làm bể mánh của tui rồi. Anh chàng dễ thương ra phết, bà nhỉ?- Ừ… nhưng tha cho người ta đi tiểu thư. Ham hố quá! Nếu thích thì sang tập chongười ta đi.- OK! Vậy tui qua chỗ anh chàng đây. Hihi… Bà cũng khéo dụ người lắm.Hân bật cười, lắc đầu, lầm bầm:- Bó tay!Tối. Con đường vào nhà Hân càng kinh hoàng hơn. Tôi có cảm tưởng là Hân chạyxe bằng thói quen. Ngồi sau lưng Hân mà tôi ghì lấy hông nó, trong đầu cái viễncảnh lộn ngược xuống mương luôn túc trực. Qua mấy cú sốc muốn đâm đầu ngảnghiêng, tôi đề nghị:- Tui với bà xuống dắt bộ cho chắc cú.- Tiểu thư sợ à? Vô tư đi, tui quen rồi.- Thiệt hông? Rớt xuống mương lần nào chưa?- Ừ, thì cũng thỉnh thoảng.Hân cười. Nó cứ khoái trêu như thế. Nhìn con đường không rõ con đường, x ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nếu lỡ về khuya… Nếu lỡ về khuya…Xe dừng xuống đúng điểm hẹn, Hân ra đón tôi bằng nụ cười thân thiện. Nó bảo tôilên xe nó đưa về nhà. Nhìn chiếc xe đạp cổ lỗ sĩ, tôi tiu nghỉu. Nhưng cũng đànhchất cái balô to tướng lên ghiđông phía trước và ngồi sau cho nó đèo về. Với vócdáng èo uột như một con mèo, Hân chẳng giống dân học võ tẹo nào. Minh họa: La Nguyễn Quốc VinhVậy mà nó nói nó đã mang đai đen taekwondo cách đây hai năm. Không thể tinđược! Rất có thể nó nói xạo để lấy uy với tôi cũng nên. Tôi nào đã biết nhiều về nóđâu chứ. Quen nhau cũng hơn một năm thông qua một người bạn cùng lớp, chủyếu là chúng tôi trò chuyện với nhau bằng điện thoại, Yahoo chứ chưa lần nào gặpmặt. Vậy mà hai đứa thân thiết một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp nó, đếnnhà nó vì hơn tuần trước tôi nhận được thiệp mời đám cưới bà chị nó. Tiện thể làmmột chuyến du lịch xả stress và đến thăm lớp võ taekwondo mà Hân phụ tráchhuấn luyện.Hân gò lưng đạp xe làm tôi thấy thương quá. Tôi đề nghị nó để tôi chở cho đỡ cực.Dù sao tướng tá tôi cũng to be và ngon lành hơn cái thân thể được liệt vào danhsách suy dinh dưỡng của nó. Nó nghe xong, cười khì khì:- Khách sáo chi tiểu thư. Tui vô tư mà. Khinh thường tui à?Tôi đành yên lặng ngồi sau xe nó, thỉnh thoảng thốt lên vài câu tán thưởng cảnhquê thanh bình, mát màu cây xanh. Con đường vào nhà nó càng rậm rạp hơn nữa.Cây cối phải nói là chen nhau mà mọc lên. Trông có vẻ thưa thớt nhưng nhà nốinhà cách nhau một cái vườn đủ lớn. Chỉ có một điều làm tôi phát khiếp. Conđường mùa mưa sình lầy, đá dăm trải lởm chởm khó đi. Mà ngặt nỗi, con đườngrộng hơn một mét nằm lọt thỏm giữa hai bên con mương. Hân chở tôi đi mà tôi cứvái Trời vái Phật đừng cho xe lộn nhào xuống mương. Cứ mỗi lần xe cán phải hònđá lớn hay bánh xe trườn vào giữa những rãnh sình là tôi thót tim, ôm chặt lấy eocủa Hân. Nó phanh xe chạy chậm lại, ngoái đầu hỏi:- Sợ hả tiểu thư? Tui chạy quen rồi không sao đâu. Với lại không thể để người đẹpbị té mương được.Tôi buông tay khỏi eo nó, làm ra vẻ bản lĩnh.- Sợ gì chớ. Tui không dễ bị dọa đâu.Hân bật cười thật lớn. Nó gồng mình giữ thăng bằng và đạp xe.- Tui sao dám dọa chứ. Tiểu thư sắp thi lên tam đẳng rồi còn gì. Tui lọ mọ hoài màkhông lên nhất đẳng được nè.Hân lại trêu tôi.Chiều. Sau khi đã nghỉ ngơi một giấc hồi sức, tôi cùng Hân vào Trung tâm thể dụcthể thao của tỉnh để luyện tập. Nghe nó bảo lớp võ sắp có kỳ thi lên đai. Nó phảigiúp các sư muội, sư đệ chuẩn bị tốt cho kỳ thi này. Nó khoác trang phục võthường ngày của mình. Bộ đồ làm nó bớt suy dinh dưỡng hơn nhưng vẫn khôngthể nào ra dáng của dân võ được. Duy có cái đai đen là vật làm tin. Tôi hỏi nó saokhông thi lên đẳng luôn, nó cười bảo mình bị chấn thương ở chân đến giờ chưakhỏi. Bước vào sân võ, tôi bị các huynh đệ của Hân soi một cách tỉ mỉ. Trong lúcnó loay hoay hướng dẫn cho mấy đứa đồng môn đai trắng thì có một anh chàng đaixanh đến bắt chuyện làm quen. Anh chàng tưởng tôi là môn sinh mới nên chủđộng… kèm cặp dạy tôi mấy bài đơn giản. Không nói không rằng, tôi thực hiệntheo như cái ngày đầu tiên mình đến với taekwondo. Thình lình Hân xuất hiện. Nókhặc khụa cười.- Đệ đệ gan hén!Thằng con trai ngoái đầu nhìn Hân, thoáng chút lúng túng.- Tớ chỉ giúp bạn ấy làm quen với taekwondo thôi.Hân gật gật mím chi rồi quay sang tôi bảo:- Tiểu thư ơi tiểu thư! Khổ quá! Giúp tui hướng dẫn mấy đứa tiểu đệ này với. Vàingày nữa thi lên đai rồi mà bà còn cà rỡn vậy.- Hướng dẫn gì, tui có biết gì đâu. Môn sinh mới mà, anh bạn này đang hướng dẫntui thấy hôn? - Tôi hấp háy mắt cười với Hân.Đột nhiên nó chắp tay lại, nhăn mặt:- Giỡn vừa thôi bà. Không thì bà ngồi đó xem tụi tui luyện tập. Còn đệ đệ này, rasân bên kia luyện giùm tui với.Thằng con trai nhíu mày nhìn tôi rồi đến Hân. Hân quay sang vỗ vai hắn:- Thắc mắc gì? Sư tỉ này đai đen nhị đẳng chứ không phải môn sinh mới đâu đệ đệ.Đừng để bị nàng ta dụ, biết hôn?Anh chàng ngạc nhiên nhìn thêm năm giây nữa, sau đó mỉm cười với tôi và rảobước vào sân trong tập. Tôi nhéo hông Hân một phát, thì thầm:- Bà làm bể mánh của tui rồi. Anh chàng dễ thương ra phết, bà nhỉ?- Ừ… nhưng tha cho người ta đi tiểu thư. Ham hố quá! Nếu thích thì sang tập chongười ta đi.- OK! Vậy tui qua chỗ anh chàng đây. Hihi… Bà cũng khéo dụ người lắm.Hân bật cười, lắc đầu, lầm bầm:- Bó tay!Tối. Con đường vào nhà Hân càng kinh hoàng hơn. Tôi có cảm tưởng là Hân chạyxe bằng thói quen. Ngồi sau lưng Hân mà tôi ghì lấy hông nó, trong đầu cái viễncảnh lộn ngược xuống mương luôn túc trực. Qua mấy cú sốc muốn đâm đầu ngảnghiêng, tôi đề nghị:- Tui với bà xuống dắt bộ cho chắc cú.- Tiểu thư sợ à? Vô tư đi, tui quen rồi.- Thiệt hông? Rớt xuống mương lần nào chưa?- Ừ, thì cũng thỉnh thoảng.Hân cười. Nó cứ khoái trêu như thế. Nhìn con đường không rõ con đường, x ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Nếu lỡ về khuya tùy bút lãng mạn truyện ngắn Việt Nam truyện ngắn tình yêu tiểu thuyết lãng mạn truyện ngắn về cuộc sốngGợi ý tài liệu liên quan:
-
6 trang 246 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
4 trang 81 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 44 0 0 -
12 trang 43 0 0
-
156 trang 39 0 0
-
6 trang 37 0 0
-
3 trang 36 0 0
-
3 trang 35 0 0
-
178 trang 35 0 0
-
4 trang 35 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 33 0 0 -
43 trang 31 0 0
-
7 trang 30 0 0
-
khóc giữa sài gòn: phần 2 - nxb hồng Đức
112 trang 30 0 0 -
8 trang 29 0 0
-
10 trang 29 0 0
-
5 trang 29 0 0