Danh mục

Ngàn lần thương nhớ con gọi: Mẹ ơi!

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 99.97 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Con bước chân ra khỏi đất Sài Gòn, bước chân ra khỏi mảnh đất đã cưu mang, nuôi sống con. Con trở về với quê hương của mình_đất Nghệ An_nơi con chôn nhau cắt rốn. Đã 10 năm tròn rồi mẹ nhỉ! Con rời khỏi vòng tay yêu thương của mẹ, con bôn ba lên tận nơi đất khách quê người này để tự nuôi sống bản thân. Và hôm nay, con đã thật sự trưởng thành.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngàn lần thương nhớ con gọi: Mẹ ơi! Ngàn lần thương nhớ con gọi: Mẹ ơi!Con bước chân ra khỏi đất Sài Gòn, bước chân ra khỏi mảnh đất đã cưu mang, nuôi sốngcon. Con trở về với quê hương của mình_đất Nghệ An_nơi con chôn nhau cắt rốn.Đã 10 năm tròn rồi mẹ nhỉ! Con rời khỏi vòng tay yêu thương của mẹ, con bôn ba lên tậnnơi đất khách quê người này để tự nuôi sống bản thân. Và hôm nay, con đã thật sự trưởngthành. Con trở về, trở về với ngày xưa yêu dấu, về với những kỉ niệm tuổi thơ đã chếtlặng trong con…Con sắp xếp hành lí và ra ga. Mưa. Cơn mưa Sài Gòn tiễn con như ngày đầu tiên con đặtchân đến. Cơn mưa dai dẳng, làm cho bao kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ yên trong conđược trỗi dậy. Tay con như run lên khi nhớ về cái ngày ấy, cái ngày khủng khiếp trongcuộc đời con….Con chọn cho mình một chiếc vé ở toa thường, con muốn tạo cho mình cái cảm giác thânthuộc, đúng như cái ngày con rời mảnh đất Nghệ An. Ngồi trên chiếc ghế đã bạc màu,ngả người ra phía sau, con biết rằng con đã thật sự thay đổi. Con nhìn lại Sài Gòn, nhìnlại cái không khí ồn ào náo nhiệt mà mất mấy tháng trời con mới thích nghi được. Conđang dần xa nó, xa đi cái dáng vẻ của “Sài Gòn nhuộm sắc”. Con mỉm cười. Và cũngkhông quên nói một lời cảm ơn nơi đã cho con cuộc đời thứ 2.Đến sân ga Đà Nẵng, con bước xuống tàu và nhanh chóng bắt chuyến xe buýt đầu tiên đểkịp thời gian về Nghệ An. Ngồi trên xe, lâu lắm mới tới nơi, nhưng con không tài nàongủ được dù chỉ là một chút. Con hồi hộp, sung sướng khi nhìn ngắm lại toàn cảnh quêhương từ lúc sáng sớm cho đến khi bầu trời đã nhá nhem tối qua tấm kính xe buýt cònvương chút bụi đường.Vẫn con đường ấy, vẫn những hàng cây ấy mẹ ạ! Không có gì thayđổi nhiều lắm kể từ lúc con đi. Cảnh vật chào đón con như chào đón một người bạn tri kỷđã lâu mới gặp. Một cõi thiêng liêng có núi non trùng điệp, có cây, có hoa, có chiếc cầunhỏ bắc qua dòng suối, có hồ tạo cảnh hình một lá sen, có nước mát trong làm dịu đi cáinóng bức của mùa hè…Vậy mà con đã bỏ đi, bỏ đi để quên tất cả, quên đi cả những thứcon không hề muốn.Bánh xe buýt đã ngừng quay. Cuối cùng, nó cũng đưa được con đến nơi con cần đến.Chân con chạm phải đất Nghệ An, thân xác con đang được bao bọc bởi không khí NghệAn. Con đã trở về. Con lần theo lối sỏi quen, quay về căn nhà cũ mà gia đình ta đã từngchung sống. Xóm làng đâu ai nhận ra con mẹ ạ! Người ta nhìn con như nhìn một cô gái25 tuổi đang đi tìm người quen. Đâu ai biết con chính là cô nhóc ngày xưa, cô nhóc đãtừng được mọi người yêu quý. Chân con không thể nhấc lên được, con chết lặng. Trướcmắt con là ngôi nhà mà con đã từng sống suốt 15 năm tuổi thơ. Ngôi nhà cũ lắm rồi vìcon biết chắc rằng nó cũng chẳng được ai chú ý tới mà tu sữa. Nhưng có những thứ vẫnkhông hề thay đổi, mái ngói vẫn đỏ, hai cây cau bên nhà vẫn cao tít, ao sen vẫn ngát mùihương. Con cứ đứng vậy mãi, đứng đến khi những kỉ niệm ấu thơ lại ùa về trong con, dùcó những thứ con chẳng hề muốn nhớ đến.Con nhớ về khoảng sân thân thuộc mà con với tụi bạn đã chọn làm “căn cứ”. Ngày nàocũng vậy lũ chúng con nô đùa, nghịch ngợm. Rồi chúng con thi nhau làm diều, tìm mộtkhoảng đất trống và cứ thế những cánh diều nương theo gió bay lên tận trời cao, mangtheo cả ước mơ, hoài bão của chúng con. Tối về chúng con lại tụm nhau lại đi bẻ bắptrộm, bao nhiêu lần bị rượt bắt mà chúng con có chừa đâu. Chúng con vùi bắp vào trongđống lửa vừa mới nhen, rồi lại ăn lại hát. Ấm cúng lắm, vui lắm mẹ ạ!Nhưng, những tháng ngày ấy đâu phải là quá nhiều với con.Con nghĩ gia đình mình hạnh phúc. Con tin điều ấy. Bởi con biết rằng con chính là kếttinh giữa tình yêu của cha và mẹ. Nhưng, con vô tình đâu hề biết cái tình yêu đó đã mấthẳn trong cái gia đình này. Con nhớ về cái đêm ấy, cái đêm định mệnh trong cuộc đờicon. Con đang chìm sâu trong giấc ngủ thì con giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng hét củacha và pha lẫn vào đó là tiếng khóc nức nở của mẹ. Cha đánh mẹ. Con đâu hiểu chuyệngì xảy ra, con vẫn còn quá bé để nhận thức được chuyện ấy. Mẹ lê tấm thân gầy của mẹsang giường con, mẹ ôm con vào lòng, vỗ về đứa con gái yêu của mẹ. Mẹ bảo sẽ khôngsao. Con lại tin lời mẹ nói, không hỏi han, con lại chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tayêm ấm của mẹ. Sáng mai thức dậy, cũng như mỗi buổi sáng khác, con lắng nghe tiếngchim chào ngày mới, lắng nghe những âm thanh của buổi bình minh nhưng con biết cómột cái gì đó khang khác. Đó là mẹ. Con chạy khắp nhà gọi mẹ không biết bao nhiêu lần.Chạy từ làng trên đến xóm dưới với hy vọng thấy được bóng dáng của mẹ. Nhưng chỉ làvô vọng. Mẹ bỏ con đi mất rồi. Mẹ bỏ đứa con gái của mẹ ở lại. Mẹ không thương connữa sao. Con khóc. Không biết con phải rơi bao nhiêu nước mắt mẹ mới chịu quay về vớicon.Rồi một năm sau, cha đưa con tới một ngôi nhà xa lạ, giàu sang và đầy đủ hơn so với nhàmình trước kia. Cha giới thiệu con với một người phụ nữ mà con chẳng hề quen biết. Chaxoa đầu con và nói rằng người phụ nữ ấy sẽ chăm sóc con thay mẹ. Cha đùa ph ...

Tài liệu được xem nhiều: