Danh mục

Ngang Qua Mà Nhớ

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 86.46 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có lẽ lúc đó đã quá nửa đêm, căn phòng trọ ở cái nhà nghỉ vắng vẻ lọt thỏm giữa vùng núi đồi thung lũng này lại không có đồng hồ treo tường, dường như Như bị đánh thức bởi một cái gì đó mơ hồ rờn rợn đang lan tỏa trong không gian bốn bề tịch mịch yên ắng. Tất cả các ô cửa đều được đóng kín. Không tiếng ì ì của động cơ, không tiếng người rì rầm, không cả tiếng côn trùng ếch nhái chó mèo... Như nhìn sang cái giường đơn còn lại bên cạnh....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngang Qua Mà NhớNgang Qua Mà Nhớ Ái Quy Ngang Qua Mà Nhớ Tác giả: Ái Quy Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Có lẽ lúc đó đã quá nửa đêm, căn phòng trọ ở cái nhà nghỉ vắng vẻ lọt thỏm giữa vùng núi đồithung lũng này lại không có đồng hồ treo tường, dường như Như bị đánh thức bởi một cái gì đómơ hồ rờn rợn đang lan tỏa trong không gian bốn bề tịch mịch yên ắng. Tất cả các ô cửa đềuđược đóng kín. Không tiếng ì ì của động cơ, không tiếng người rì rầm, không cả tiếng côn trùngếch nhái chó mèo...Như nhìn sang cái giường đơn còn lại bên cạnh. Linh, cô bạn đang ngủ say nhưng sao mắt chỉkhép hờ, hàng mi run rẩy lay động, môi mấp máy. Như nhỏm dậy ngó vào mặt bạn, có vẻ nhưLinh đang chật vật trong một cơn mơ. Cô lay vai Linh, Sao vậy, mơ gì mà mệt quá vậy hả?”.Linh choàng mắt nhìn Như thảng thốt, Hình như có ma !. Như phóng một phát vèo qua ngaygiường bạn, Nói tầm bậy, đi đường mệt nên ngủ bị bóng đè chớ gì. Không phải, có ai đó kéotay mình lôi đi, mình dằn lại gọi Như mãi. Tào lao, thôi ngủ đi cho khỏe mai còn bươn về. Taohy sinh nằm chung với mày vậy, đừng sờ soạng ẩu nghe. Linh vẫn không yên, Nhưng màyphải nhớ, lay tao dậy ngay tức thì.... Như ừ ừ trong miệng, chốn này ngày xưa rừng thiêng nướcđộc, là nơi từng diễn ra những trận giao tranh ác liệt, mồ chôn bao tử sĩ vô danh chớ có coithường. Hồi còn con gái Như vẫn thường hay gặp phải một triệu chứng hãi hùng khó giải thíchtrước khi đi vào giấc ngủ, mà những người lớn trong nhà vẫn gọi là bị bóng đè. Đó là cái cảmgiác chết dần dần cuồn cuộn lạnh lẽo từ chân lên và cái sự chống trả kịch liệt của bản năng đểgiành giật lại sự sống cho mình. Nó kinh khủng ở chỗ mình vẫn cảm nhận được sự việc đangdiễn ra chung quanh mà lại giống như bị rơi vào lỗ đen vũ trụ. Bà ngoại hay ôm Như vào lòngsau những lúc cô vùng dậy được, rồi bày: Khi mô như rứa thì con niệm thầm Nam mô QuanThế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thì chuyện chi cũng tai qua nạn khỏi. Bây giờ thì Như cũngđang niệm liên hồi.Như nằm dịch ra để tránh chạm vào người Linh, cô không có thói quen ngủ chung với ngườikhác ngoài chồng con mình. Con đã lớn, chồng không còn, Như dần phát hiện ra cái thú đượctự do buông thả một mình một cõi sau một ngày lo toan. Lúc đó cô có cảm giác như mình vấtđược cái thể xác vay mượn qua một bên, tâm trí hoàn toàn thư thái.Lạ chỗ nên gần như suốt đêm Như không ngủ. Cô lắng nghe, khi thì tiếng chim heo bay ngangthả rơi xuống không trung mấy âm thanh rời rạc thảng thốt, khi thì tiếng cựa mình trò chuyệncủa rừng cây bạt ngàn bên ngoài, khi thì tiếng gió thì thào bên cửa sổ. Không phải là Như khôngsợ ma, rất sợ là đằng khác, ai mà chẳng sợ cái mình không biết, không hiểu. Tuy nhiên, từ ngàychồng mất cô đã nhìn thế giới cõi âm bằng con mắt khác. Những đêm mất ngủ Như hay lắngTrang 1/4 http://motsach.infoNgang Qua Mà Nhớ Ái Quynghe âm thanh trong đêm, mơ hồ đoán định và chờ đợi. Hồi xưa chồng Như hay đi làm vềkhuya, thường tự mở cửa vào nhà, tự tắm rửa ăn uống rồi yên lặng vào phòng riêng của hai vợchồng mà không phải đánh thức ai. Một đêm mơ màng chưa thiếp ngủ, cô nghe tiếng tay nắmcửa xoay, tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi tiếng gieo mình xuống cái nệm có trải chiếu trúc màcô đang nằm, cả một hơi thở nhẹ quen thuộc bên tai. Như mở choàng mắt nhìn qua ngay bêncạnh mình: không có ai khác! Nước mắt cô ứa ra, giá mà cứ có ma thật...Hôm qua là một ngày rong ruổi trên đường. Bỗng dưng không mục đích, không người quen,không định trước, hai đứa rủ nhau đi lên cái thị trấn heo hút nằm ở rẻo cao giữa một vùng rừngnúi bạt ngàn mà chẳng hề biết gì về nó ngoài cái tên và những gì mà các phương tiện truyềnthông truyền đạt. Khi Linh buột miệng khoe Hình như không có chỗ nào trong nước mà taochưa đi, ý nói các điểm du lịch có trên bản đồ. Như bĩu môi, Chắc không? Đố mày biết KhánhSơn ở đâu?. Linh nhảy nhổm, Phải rồi, ông Định nhà tao cứ hẹn mãi. Nghe nói đó là một thịtrấn trong sương, là một Đà Lạt thuở chưa khai hóa. Bây giờ đi không?. Thiệt hay giỡn đó?Mày mà dứt ra khỏi công việc được à?. Ừ, nhưng tao không thích đi chung với cái gia đình quýtộc của mày đâu. Xì, tao lấy xe máy chở mày. Có 100 cây số, đi tà tà ba tiếng đồng hồ tới nơichớ bao nhiêu.Ừ thì đi. Hai đứa hai cái mũ bảo hiểm nai nịt kỹ càng nhất quyết không chừa ra một phân vuôngda thịt nào cho nắng rọi. Tháng sáu chưa có mưa, đường nhựa nóng chảy như đang bốc khói,lấp loáng ảo ảnh cuối chân trời, cát trắng loa lóa. Qua Ba Ngòi, vừa đi vừa hỏi rồi cứ nhắmhướng tây mà trực chỉ. Mãi rồi hai đứa cũng lọ mọ lên được tới đỉnh đèo, cái cổng ...

Tài liệu được xem nhiều: