Danh mục

Ngày anh xa...

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 108.78 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hôm nay trời không mưa cũng chẳng nắng, nhìn trời cứ buồn mãi thế khiến nó cũng chẳng có tâm trạng, chẳng có hứng thú nghiền ngẫm mớ sách vở để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nữa. Đặt bút xuống bàn,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày anh xa... Ngày anh xa...Hôm nay trời không mưa cũng chẳng nắng, nhìn trời cứ buồn mãi thế khiến nócũng chẳng có tâm trạng, chẳng có hứng thú nghiền ngẫm mớ sách vở để chuẩn bịcho kì thi sắp tới nữa. Đặt bút xuống bàn, nó quyết định đi loanh quanh cho khuâykhỏa. Tất cả những gì đã và đang diễn ra quanh cuộc sống nó khiến nó mệt mỏi.Nó đã trãi qua một sự thay đổi, mà đối với nó là sự mất mát lớn nơi trái tim nó. Vànó đang cố gắng chấp nhận sự thay đổi này, trở lại cuộc sống êm đềm của nó trướckia như khi chưa có anh.....Bước từng bước trên con đường dài chỉ mỗi mình nó đi. Hôm nay đường vắng lạ,thẩn thờ ngắm hàng cây đung đưa trong gió chiều, để từng cơn gió vô tình thổi baymái tóc mây, để bước chân vô định đưa nó về quá khứ. Vẫn còn đây hình ảnh anhcùng nó bước đi trên con đường này, còn đó từng vòng xoay của chiếc xe đạp anhđèo nó đi học mỗi ngày, còn đây âm vang bài hát về mưa mà anh đã hát nó nghemỗi khi cùng nhau đi dưới mưa trên con đường này, nhưng giờ đây còn đâu nhữnghình ảnh ấy, nó không còn được ngồi yên lặng sau lưng anh, nghe anh hát bài tìnhca của hai đứa nữa rồi! Cố nén chặt nỗi nhớ, nó tiếp tục bước những bước chân vôđịnh và hồi tưởng về những gì đã qua...Nó- một đứa con gái đã từng rất vui tươi, hồn nhiên như bao cô gái khác nhưngthời gian đã làm con người nó thay đổi, trở nên trầm lặng, nội tâm hơn và thích ởmột mình. Có lẽ vì người ông thân yêu của nó đột ngột qua đời. Hằng ngày, bố methường xuyên vắng nhà, vì thế nó hay ở với ông, được ông chăm sóc mỗi ngày,được ông dạy nhiều điều hay, lẽ phải. Nó lớn dần trong tình thương của ông,nhưng rồi đột nhiên một ngày, căn bệnh tai biến quái ác đã cướp đi người ông mànó thân yêu, quí mến nhất. Sự ra đi đột ngột của ông, khiến nó không còn vui tươinữa. Tiếp đó, V- một cậu con trai học cùng lớp bỗng dưng đối xử ân cần với nó,quan tâm nó, sau đó ngỏ lời và nó chấp nhận. Nó nghĩ nó cần có một điểm tựa lúcnày. Quen V gần một tháng, nó tình cờ biết được một sự thật, thật ra V không cótình cảm gì với nó, V quen nó chỉ vì một lần lỡ hứa và cá cược với đám bạn rằng Vcó thể khiến một người lạnh như nó thích V... Nó bị lừa dối, nó gặp V để nói rõsự thật sau đó hai người chia tay nhau. Thật là một sự dối trá tàn nhẫn nhưng dùsao nó cũng không thích V mấy. Nhưng qua sự việc đó, khiến nó không còn tinrằng hạnh phúc còn hiện diện bên cạnh nó nữa. Nó trở nên ít cười nói hơn trước vàkhông còn hứng thú với những hoạt động mang tính tập thể nữa. Rồi thời gian trôiqua, nó cũng quên dần chuyện trước kia, trở lại nhịp sống bình thường của nó, hoạtbát hơn đôi chút, nhưng chỉ với bạn gái. rồi đến một ngày mưa nhạt... anh đã đến...đến bên nó nhẹ nhàng và bất ngờ như cơn mưa đó vậy. Thời gian đầu nó có đôichút lạnh nhạt và hờ hững với anh, nhưng rồi thời gian bên anh, chính sự ân cần ,dịu dàng, ấm áp và tình cảm chân thành của anh dành cho nó đã làm nó yêu anh.Anh đã xua tan đi những áng mây đen còn sót lại trong đời nó, anh như một ánhsáng đang len lói và sáng dần lên trong căn phòng tối mà trước giờ chỉ có mình nó,sưởi ấm trái tim nó. Anh đã đến bên nó, song song sánh bước trên con đường nó đihằng ngày. Đã cho nó cảm nhận niềm hạnh phúc thật sự mà lâu nay nó chưa hềnhận được. Từng ánh mắt, nụ cười dịu dàng, vòng tay ấm, bờ vai vững chắc màanh đã dành cho nó. Những dòng tin nhắn yêu thương, lời nói ấm áp, dịu ngọt bêntai nó khiến nó nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ mất anh và niềm hạnh phúc ngọtngào ấy. Nó cảm thấy yêu cuộc sống này hơn và nó có thể vui vẻ mỉm cười với tấtcả những gì nó mắc phải.Và cứ thế từng ngày trôi qua! nó lặng lẽ đi bên anh trên con đường dài của hai đứa!anh vẫn đi bên nó, vẫn nắm đôi tay nhỏ nhắn của nó nhưng sao nó không cảm nhậnđược hơi ấm nữa! Anh vẫn ngay đây, gần bên nó nhưng sao nó không thể với tới...xa vời quá... nó không đủ năng lực kéo cả hai lại gần hơn và không thể phá bứctường vô hình từ khi nào xuất hiện giữa cả hai! Nó âm thầm giấu nỗi lo trong tim...vẫn vui vẻ và yên lặng đi bên anh mà mong chờ một ngày nỗi lo cùng bức tườngngăn cách đáng ghét kia biến mất... nỗi lo mất anh vào một ngày không xa.... nướcmắt chợt rơi trên đôi má nóng hổi cùng vị mặn đắng trên đôi môi chua chát... đó làlần đầu tiên nước mắt nó rơi vì anh...Và rồi đột nhiên một ngày mưa to, anh đã đi, đi xa cuộc đời nó và xa lạ như thểanh và nó chưa từng quen biết nhau. Lí do vì sao anh ra đi nó cũng chẳng hay, nóchỉ nhớ cái ngày anh đi... Sài Gòn chìm đấm trong cơn mưa dài rũ rượi và nó cũngthế... chìm đắm trong nỗi đau dài âm ỉ... lúc đó nó chỉ có thể khóc... từng giọt nướcmắt dài ướt đẫm mi rơi xuống đất hòa vào dòng mưa trôi mãi... trôi mãi vào khônggian vắng... cuốn theo cả niềm hạnh phúc ngọt ngào mà nó từng nâng niu... nó lặnglẽ hòa vào dòng mưa, âm thầm nhìn theo bước anh đi và xa mờ mãi... Thời gian đãchiến thắng tất cả! Cho dù sự cố gắng níu giữ của nó có lớn đến đâu đi nữa thì sựthật vẫn mãi như thế! Thời gian đã mang đi tất cả rồi! Mang anh đi xa cuộc đời nó!Mang tình cảm chân thành ngày trước của anh dành cho nó chôn sâu vào dĩ vãng!Chỉ để lại cho nó nỗi nhớ anh da diết cùng với những tháng ngày đã qua! Thời gianvô tình như thế ư?! Mang đi tất cả những gì nó cần và để lại cho nó nhưng gì mànó không muốn có!Anh đến và đi như vậy đó, mà đối với nó là quá nhanh. 1 năm! khoảng thời gian cólẽ không dài nhưng đã đủ để hình ảnh và những tháng ngày bên anh khắc sâu vàotâm trí nó. Nó chưa bao giờ dành tình cảm cho ai nhiều mà chân thật đến vậy. Bởivì nó cảm nhận tình cảm anh dành cho nó là chân thành! Vậy mà giờ đây... tìnhcảm chân thành ấy của anh mà nó cảm nhận được sao mà mong manh quá! Nó đãvụt mất rồi! vụt mất bàn tay anh nắm chặt bàn tay nó! Đã bao lần nó cố níu anh lại,giữ lấy anh dù bao lần nó phải khóc nhưng sao khó quá! Nó đành buông xuôi, đểanh rời xa nó như những gì anh muốn, chấp nhận tất cả những gì nó không bao giờmuốn nhưng cũng đành phải vậy! Có lẽ giữ được anh lúc đó là một điều qu ...

Tài liệu được xem nhiều: