Em đã sống ở đây được 2 năm rồi…Con đường này em đã đi được 2 năm rồi…Nhưng sao trong em luôn có cảm giác xa lạ…Tất cả mọi thứ dường như chỉ là hôm qua…Ngày ấy em và anhEm hỏi anh: Anh yêu em từ khi nào?Anh mỉm cười nói rằng: Từ khi em sinh ra đời, ông trời đã định sẵn anh yêu em..Em hạnh phúc ôm anh. Mùa đông năm ấy đối với em được yêu anh là một điều tuyệt vời nhất mà ông trời dành tặng cho em....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày ấy anh và em Ngày ấy anh và emEm đã sống ở đây được 2 năm rồi…Con đường này em đã đi được 2 năm rồi…Nhưng sao trong em luôn có cảm giác xa lạ…Tất cả mọi thứ dường như chỉ là hôm qua… Ngày ấy em và anhEm hỏi anh: Anh yêu em từ khi nào?Anh mỉm cười nói rằng: Từ khi em sinh ra đời, ông trời đã định sẵn anhyêu em.Em hạnh phúc ôm anh. Mùa đông năm ấy đối với em được yêu anh làmột điều tuyệt vời nhất mà ông trời dành tặng cho em.Em và anh, 2 con người vốn rất trầm tính, thích sự yên tĩnh, nên ít giaotiếp với bên ngoài. Nơi yêu thích của cả anh và em là thư viện trường.Và chính nơi đó đã cho em được gặp anh. Hằng ngày khi không có giờhọc trên lớp là em lại chạy ngay tới thư viện. Em rất thích đọc tiểuthuyết mà trường mình thì mấy cái sách đấy nhiều không đếm xuể. Emchọn cho mình một góc nhỏ gần cửa sổ ở phía cuối phòng. Lúc nào cáichỗ ấy chỉ có anh và em. Giờ nghĩ lại thấy dường như nơi đó là nơi hẹnhò thường xuyên của đôi mình thì phải. Một cuộc hẹn trong im lặng, emvà anh lặng lẽ lật từng trang sách, chăm chú đọc. Phải mất một thời giandài, hình như là 1 tháng chúng ta mới bắt chuyện với nhau. Hôm đótrong lúc vội vàng đi đâu đó anh đã làm rơi cái thẻ SV. Lúc ra về emnhìn thấy nhưng đã quá muộn để gọi anh quay lại lấy.Trần Anh Khang.Lớp: K46E06Hôm sau em trả lại cho anh, anh mỉm cười và chúng ta chính thức tròchuyện với nhau.Ngày qua ngày, em với anh thân càng thân và rồi thì chả biết khi nào tráitim nhỏ bé của em đập rộn ràng khi anh xuất hiện, khi không được gặpanh thì một cảm giác nhơ nhớ trong tim, mong chờ ngày mai được ngắmnhìn anh trong thư viện.Ngày 24/12, thư viện trường vốn đã ít hôm nay càng ít hơn. Nói thẳng ralà chỉ còn em và anh. Mọi người đi chơi giáng sinh hết rồi. Em vẫn lặnglẽ công việc của mình, ngồi đọc truyện. Đến một đoạn, bất chợt nướcmắt em rơi xuống…Anh ngừng lại, ngước nhìn em. Đôi tay anh dịu dàng lấy giấy lau choem.“ Em khóc nhọ hết mặt rồi kìa. Trông xấu chết đi được.”Tim em vẫn điên cuồng đập thình thịch. Em và anh gần nhau là thế…“Hôm nay giáng sinh, chúng ta đi dạo thôi, ở trường chán lắm.”Em gật đầu tán thành.2 đứa đi bộ quanh bờ hồ. Từng đôi, từng đôi tay trong tay âu yếm đi qua.Em và anh chỉ là đi dạo cùng nhau.2 đứa cứ thi đi hết chỗ này đến chỗ khác, đường phố mỗi lúc một đôngvui, các đôi yêu nhau tha hồ mà biểu lộ tình cảm. Em và anh, chúng tachỉ đơn giản trò chuyện, thi thoảng cũng cười cười .12h đêm, tiếng chuông vang lên báo hiệu ngày cũ đã qua, ngày mới bắtđầu. Em giật mình đã muộn đến vậy ư. Thời gian bên anh em cảm thấysao mà ngắn vậy, mới có 1 tý mà đã đến nửa đêm rồi. Em nói với anhrằng mình phải về nhà.Anh nói anh chưa muốn về. Giáng sinh phải đi chơi qua đêm mới vui.Em đành phải đi xe ôm về một mình. Khi em quay lưng bước đi, bàn tayanh đã kéo em lại. Anh nhìn em, một ánh mắt trìu mến, dịu dàng.“ Làm bạn gái anh nhé!”Em ngạc nhiên không biết là mình có nghe nhầm hay không. Anh vừamới mình có muốn làm bạn gái anh ko?Rồi ngay sau đó, một đôi môi ấm áp chạm nhẹ lên đôi môi em. Nụ hônđầu tiên, ngọt ngào, hạnh phúc, tất cả mọi thứ xung quanh em nhưngừng lại, ngay tại đây chỉ có anh và em. Nụ hôn ấy mãi mãi em ko baogiờ quên. Bởi nụ hôn đầu là của anh, người mà em thầm yêu bấy lâu.Sau cái đêm ấy, giữa chúng ta ko còn là bạn mà chính thức trở thànhngười yêu của nhau. Em cười nhiều hơn, hay nói chính xác là phởnnhiều hơn. Chém gió với tụi bạn nhiều hơn. Mấy đứa cùng phòng cứ nóirằng: “Từ ngày mày yêu trông mày sến quá.”Em hay nói lại tụi nó: “Mấy bà cô già cứ yêu đi rồi sẽ sến như tôi thôi.”Em chả hiểu, giới trẻ hiện nay nghĩ về tình yêu như thế nào nữa. Lúc nàocũng cặp kè với nhau, rồi hôn nhau cuồng nhiệt trong lớp, thể hiện tìnhcảm nồng cháy trong lớp…Tất cả chỉ muốn người ta nhìn vào đó màphải ước ao hay thậm chí có người cảm thấy ngứa mắt vì những biểuhiện thiếu văn hóa trong lớp học. Cứ như em và anh, đơn giản là trái timyêu thương nhau thật lòng, hiểu được nhau nghĩ gì, quan tâm, chăm sócnhau.Trời mưa, em quên mang ô, anh lặng lẽ đứng chờ em hết tiết rồi đưa ôcho em, sau đó thì chạy vội đi học ca tiếp theo.Lúc em bị lạc đường,xe lại bị hỏng điện thoại hết tiền . Đúng lúc đóđiênh thoại reo lên, anh nói là anh cảm thấy cảm giác bất an, anh gọiđiện cho em.Em nói mình đang bị lạc.Anh lo lắng hỏi han rồi phóng xengay đến chỗ em. Lúc đó em đã chợt òa lên khóc khi nhìn thấy anh đến.Anh ôm lấy em, vỗ về an ủi em, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt củaem.Hôm trời bất chợt có gió nùa đông bắc tràn về, em ko mang theo áo ấm.Anh gọi điện trách cứ nhưng rồi lại chạy lên phòng học đưa áo của anhcho em mặc.Đúng, con người em rất bình thường, ko nổi bật trong lớp nhưng tìnhyêu của em và anh ko hề tầm thường, bởi được mấy đôi yêu nhau màđược như anh và em.Nhiều đứa ghen tỵ với em vì được sự quan tâm chu đáo của anh. Ngườiyêu của tụi nó ko bao giờ được như ...