Danh mục

Ngày cuối cùng của một diễn viên hài

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.31 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mười bốn giờ bốn mươi lăm phút và tôi, một diễn viên hài, đã thật sự tóat mồ hôi lạnh. Sự mệt mỏi đến lả người của tôi khiến chiếc gương soi trong tủ đứng phải bổng dưng chao đảo vì kinh ngạc. Tôi nhìn chiếc đồng hồ vô giác rồi nhìn chiếc gương và bỗng thấy mình đáng buồn cười ghê gớm. Và tôi phá ra cười. Tôi hiểu là buổi công diễn để thêm một lần đăng quang cho ngôi vị vua hài của tôi sắp đến, khán giả sẽ không khác hơn, là nổ những tràng cười...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày cuối cùng của một diễn viên hài Ngày cuối cùng của một diễn viên hài TRUYỆN NGẮN CỦA HỒ ĐĂNG THANH NGỌCMười bốn giờ bốn mươi lăm phút và tôi, một diễn viên hài, đã thật sự tóat mồ hôi lạnh.Sự mệt mỏi đến lả người của tôi khiến chiếc gương soi trong tủ đứng phải bổng dưngchao đảo vì kinh ngạc. Tôi nhìn chiếc đồng hồ vô giác rồi nhìn chiếc gương và bỗng thấymình đáng buồn cười ghê gớm. Và tôi phá ra cười. Tôi hiểu là buổi công diễn để thêmmột lần đăng quang cho ngôi vị vua hài của tôi sắp đến, khán giả sẽ không khác hơn, lànổ những tràng cười rất đỗi cuồng nộ muôn ngàn năm không thể khác hơn được nữa củahọ. Có một cái chong chóng màu xanh xám xóay tít vào ở đâu đó trong tôi. Tôi rời khỏichiếc giường bằng những bước chân nặng của mái đầu buồn bã. Tôi hiểu là mình đangchợt cô đơn ghê gớm.Tôi hai mươi sáu tuổi và có nhiều năm làm trờ cười trên cõi thế gian này, trong vai mộttha nhân lố bịch, một tha nhân khôi hài, một tha nhân đầy những mâu thuẫn với nhữngkhóai cảm tội nghiệp. Tất cả cốt chỉ để cho những tràng cười có thể bung ra, có thể quằnquại, có thể nhức nhối, có thể khùng khục hợm đời, ngạo nghễ và chua chát và đắngngắt...Dẫu sao thì người ta cũng đã từng cười trước mặt tôi như để trút khỏi người họ mộtđống rác chất chứa cả vũ trụ của họ. Ở một sân bãi vùng thôn quê hẻo lánh hiu hắt nàođó-nơi vắng bóng triết thuyết quý tộc siêu ngôn ngữ để thay vào đó là một bề dày ca daođang bị phân hóa một cách tội nghiệp bởi đám trẻ thích cười-đầy cỏ, đầy muỗi và đầytiếng ếch nhái..., thường cũng đông nghịt người và đầy tiếng cười khi tôi đến. Ở một rạphát nóng nảy và những hàng ghế đã rũ ra có thể vì biết cười, có thể người ta ham cười màquên nó, những đôi chân xàng xê lịch sự và bất lịch sự dẫm lên những niềm khóai cảmhoang tưởng nào đó đã đưa họ đến...cũng không khác hơn, tất cả có thể ngóac quai hàmcổ đại ra mà cười. Và thường trong cái nheo mắt hay nhăn mặt để cù khán giả, tôi nhìnqua con mắt mở tỉnh rụi, lạnh lùng quan sát, vẫn thấy có những bàn tay đục nước béo còđể quơ lấy những cảm giác nóng hổi, mà chúng bao giờ cũng đủ lý do về triết thuyết mộtcuộc đời bảo đảm để chúng có thể làm như vậy; cũng có những quai hàm ngóac ra vô lốihơn, đắc thắng một cách hiểm độc hay quặn lòng mà lẽ ra nên thế hoặc không nên thế.Dẫu sao đi nữa và dù sao đi nữa, không biết tự bao giờ tôi đã trở thành Người-điều-khiển-tiếng-cười-của-thế-gian.Ở một góc ruộng, bờ ao, bụi tre la ngà hay trong quán cà phê đèn mờ hay trên một chiếcxe siêu tốc độ..., người ta đã nói về tôi như vậy, chắc chắn là như vậy. Thật ra thì tôikhông danh tánh, không tên tuổi, tôi là một diễn viên hài của đòan kịch cổ động. Nhưngơn trên, tôi có khiếu bắt ai cười là người đó phải bò ra dưới chân tôi mà cười. Duy có mộtđiều không ai biết, và cũng chẳng có một tín đồ nào có thể biết về một khiếm khuyết củaông thánh của mình, là tôi chẳng thể cười trước một ai cả, không ai có thể làm cho tôicười được, và điều tôi chợt nhận ra là cái điều đang vô lý một cách đáng sợ ấy không hiểunó sẽ đi đến đâu. Và sẽ đi đến đâu nhỉ nếu như bạn không có khả năng làm người khácbật cười, ít ra là một khi người đó đã từng làm cho bạn phải phải bò lê lết ra mà cười? Ồ,tôi chả trách bạn được đâu, bởi như thế bạn chính là bạn. Và tôi chính là tôi, với một nỗibuồn nặng trĩu và không một ai có thể làm trò cho tôi cười được.Mười giờ năm mươi phút, tôi đã là một thanh niên lịch sự và còn đủ mười phút để phóngxe về gặp người ấy. Hôm qua, một lá thư báo cho tôi biết: “Hãy đến với cô ấy ở Sa-mạc-tiếng-khóc”. Tôi hiểu Sa-mạc-tiếng-khóc nằm ở đâu rồi. Nó nằm ở nơi mà mười năm saungày ấy, tôi phải đến.Chiếc xe của tôi chạy bằng xác ruồi. Những khán giả hâm mộ độc đáo của tôi sau nhữnggiờ phút điên cuồng đã tạo nên nó với rất nhiều lý do bảo đảm cho họ phải làm ra nó-đểdành cho Người-điều-khiển-tiếng-cười-của-thế-gian, để cho không có thứ vo ve nhớpnhúa nào của lũ bu hại ấy, để cho các nhà văieät nam từng chắc lưỡi: “Giá như thế giớikhông có ruồi” có thể viếtnhwxng trang sách mà loài người khi đọc nó phải biết khócthương đòi chân lý trên trái đất này...Tôi hy vọng sẽ không đến trễ, với một sự thanh sạchmà bất kỳ một cô gái mới lớn nào trên thế gian này, cả những cô gái ở ngoài thế gian,trên những thế gian cao vòi vọi và huyễn hoặc bí ẩn của đĩa bay, cũng phải mong muốn.Nhưng người ấy không phải là một cô gái mới lớn, nàng là một cô gái có hai mươi sáu nụhoa nở. Ngày ấy, tôi là một thằng con trai mười sáu tuổi nửa người nửa ngợm và đã cóthể cù vang tiếng cười trong trẻo của nàng. Tiếng cười mà các loài hoa trên thế gian này,mỗi lần nghe cũng phải mỉm cười theo, nở ra muôn ngàn hương sắc để phụ họa. Ngày ấy,nàng yêu màu hồng của tâm hồn non nớt và trinh trắng như cơ thể trăng rằm mười sáucủa nàng, và yêu luôn cả thằng ngợm của tôi nữa. Đến mức mà bây giờ, sau mười nămbồng bột của tuổi trẻ, tôi vẫn tin chắc rằng nàng hãy còn nhớ tôi. Và hẳn trong một ...

Tài liệu được xem nhiều: