Hôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy, người đời hay đùa lắm. *** San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậc thang lên tầng hai , mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hoá huyện. Giọng bên kia máy hơi đứt quãng, nhừa nhựa: - San ơi! San thở cái phào: - Chuyện gì đó, Phương? - Anh nhớ em. xả bất chấp nhọc nhằn. Nhìn họ, chị nhìn thấy mình mười năm trước, đầy đam mê, khát vọng nhưng khờ dại, ngây thơ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày đùa Ngày đùaHôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy, người đời hay đùa lắm. ***San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậcthang lên tầng hai , mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hoá huyện.Giọng bên kia máy hơi đứt quãng, nhừa nhựa:- San ơi!San thở cái phào:- Chuyện gì đó, Phương?- Anh nhớ em.- Ừ!- Nhớ thiệt. Anh thương em thiệt là thương.San nhăn mặt :- Đang tập thoại đoạn kịch nào vậy? Nói cứ y như thiệt.San nghe Phương thở ngắn, rồi lặng đi, rồi thở dài:- San nhớ uống thuốc nghen!- Trời đất, bệnh gì mà uống?- Dặn trước, mai mốt bịnh thì uống. Mai mốt bịnh, anh không dặn nữa.- Trời đất – San bật cười – Không còn nữa em thôi nghen.- Ừ ... thôi. Vĩnh biệt. Anh từ giã em, anh chết. Anh thương em nhiều lắm thiệt mà, San.San nhún vai, gác máy. Chị quay ra. Sao vậy ta? Phải mười năm trước, nghe được câunày của Phương, thể nào San cũng cảm động phát ứa nước mắt luôn cho mà coi. Bây giờnghe buồn cười không chịu được. San nghĩ, tay Phương nầy hôm nay chắc rảnh rang,đem cả chuyện chết chóc ra đùa.San nhận dựng một vở kịch cho nhà văn hoá huyện để đưa đi dự liên hoan văn hoá quầnchúng toàn thành. Chị đã bỏ nhiều sô diễn ở thành phố. Không hiểu vì sao mình làm vậy.Có thể vì trả cái nghĩa ngày xưa, từ nơi nầy chị đi lên hoặc có thể chị muốn thay đổikhông khí. Vì vậy mà chị bỏ cả máy di động ở nhà.San và đám diễn viên đã tập đến đoạn kết. San làm việc cật lực, giọng khàn đi. Chị khôngcó trong tay những diễn viên nổi tiếng, hiểu nghề, điều đó làm cho công việc của chị càngkhó khăn hơn. Nhưng họ truyền cho chị niềm hứng thú từ cách diễn chân chất, mộc mạc,từ sự lăn xả bất chấp nhọc nhằn. Nhìn họ, chị nhìn thấy mình mười năm trước, đầy đammê, khát vọng nhưng khờ dại, ngây thơ. ***Mười năm trước, San gặp Phương cũng ở đây. Phương nổi tiếng và tập tễnh làm đạodiễn. San gọi Phương là thầy. San ngưỡng mộ Phương thiếu điều chiêm bao cũng thấy.Con người Phương hết thảy đều phiêu lãng, phong trần. Tóc dày lấp loáng bạc, hơi dài,mái trước vuốt ngược ra đằng sau. Thành ra đám tóc đó không bám vào đâu được, nónằm bồng bềnh. Mắt Phương sâu róm (San tin rằng người nuôi tóc dài, móng tay dài sẽyêu một tình yêu lâu dài). Miệng Phương cười khinh bạc. Nón quay ngược ra đằng sau.Quần áo bụi bậm. Móng tay dài. San hồi đó hay cười, hay nói líu lô. Hồn hậu, trẻ con.San trầm trồ:- Làm nghệ sĩ nổi tiếng chắc sướng lắm hen, thầy?Phương cười:- Không , họ tội nghiệp lắm. À không, Phương đính chính lại, có một vài người tộinghiệp, như tôi.San cười khì, em không tin đâu, thầy sướng thấy mồ. Phương bảo, khi nào San trởthành người nổi tiếng rồi San sẽ tin. Có lẽ, Phương là người đầu tiên nhìn thấy tài năngnghệ thuật tiềm ẩn trong San. Ba năm sau, San khẳng định mình trên sân khấu thành phố.Rồi y như lời của Phương, San bắt đầu thấy tội nghiệp mình. San sống rất mệt mỏi vìkhông phân biệt nổi đâu là sàn diễn, đâu là cuộc đời. San thương Phương nhiều, nhiềulắm. Phương thì lúc nóng, lúc lạnh, lúc xa, lúc gần. Âu yếm nhau trên sân khấu, bướcxuống hậu trường Phương than mà giọng chao chát nghe khẽ như hơi thở, ước gì tôinắm được tay em. San chìa tay ra, cười, thì có ai cản đâu. Phương nhăn mặt, Tôi màchạm vào người em thể nào tôi cũng lạc lòng. San cười mà lòng nghe xót xót, nhưchừng Phương khao khát yêu mà không dám yêu, khao khát sống mà không dám sống.Phương trả lời phỏng vấn báo Sân khấu rằng: Tôi thèm hạnh phúc nhưng không chophép mình hạnh phúc. Một tâm hồn đầy đủ sẽ không thể diễn được một tâm tư giằng xé.Vì nghệ thuật, tôi hy sinh cả cuộc đời mình.San biết rằng đó là lời anh dành cho San. Nó cực đoan một chút. Có nhiều người hạnhphúc vẫn diễn rất hay. Nhưng diễn như ma ám, như điên, như say như Phương thì chưamột người nào làm được. Ở bất cứ vai nào, anh cũng diễn bằng sự giằng xé, bằng sự khaokhát bị kìm nén. San vẫn còn nhớ tháng hai năm chín mốt, sân khấu thành phố dựng vởĐèn không hắt bóng, khi xua đuổi người yêu – San, viên bác sỹ cao ngạo, tội nghiệpcủa Phương đã lặng người quay đi, rơi nước mắt. Giới phê bình đánh giá khoảnh khắcxuất thần đó của Phương bằng hai từ quái kiệt. Lâu lâu, linh cảm hỏi San, có phảinhững giọt nước mắt ngày xưa ấy phải chăng dành cho mình.San bắt đầu tập quên có Phương trong cuộc đời. Đó là lúc tự dưng San thấy mình kiệtsức. Cứ chịu đựng một vài lần như San đi rồi biết. Diễn xong Phương rủ San đi ăn cháogà, San rối rít tẩy son phấn, ùa ra cửa, Phương đã về rồi. Phương hẹn lại nhà San chơi,San thắp đèn ngoài cổng ánh ỏi chờ cả ngày, Phương không tới. Gọi tìm Phương, Phươnghỏi Ủa, tôi có hứa sao? Từ Phương, San rút ra kinh nghiệm, thay vì phải ngồi nghĩ ngợiđiên cái đầu, lời nào thật lời nào giả, tách bạch rõ ràng ra, mệt lắm, thôi đừng tin nhiều,hy vọng nhiều đỡ thấy thất vọng, mất mát.San sống như vậy riết rồi ...