Danh mục

Ngày hết khùng

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.91 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thành phố bé như lòng bàn tay mà người xe đông như kiến cỏ nên suốt ngày ngột ngạt. Nhiều lúc stress đến mức chịu hết nổi, Hạnh muốn hét toáng lên, tui muốn khùng, khùng đại khùng để mọi hỉ nộ ái ố là phôi pha. Người hay muốn hét như Hạnh thì dễ gì bỏ qua những lá phổi lốm đốm xanh của thành phố. Vài lá phổi bé xíu được gọi là công viên với những lùm cây xanh ngốt ngát. Trầm mình một cách hợp pháp trong màu xanh ngốt ngát ấy người ta thường đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày hết khùng Ngày hết khùng Truyện ngắn của Nguyễn Thu TrânThành phố bé như lòng bàn tay mà người xe đông như kiến cỏ nên suốt ngày ngột ngạt.Nhiều lúc stress đến mức chịu hết nổi, Hạnh muốn hét toáng lên, tui muốn khùng, khùngđại khùng để mọi hỉ nộ ái ố là phôi pha.Người hay muốn hét như Hạnh thì dễ gì bỏ qua những lá phổi lốm đốm xanh của thànhphố. Vài lá phổi bé xíu được gọi là công viên với những lùm cây xanh ngốt ngát. Trầmmình một cách hợp pháp trong màu xanh ngốt ngát ấy người ta thường đi bộ. Một vòng,hai vòng, ba vòng... là chỉ số mà đôi khi những người thấy tưởng là quen mà không phảiquen thường hỏi thăm nhau. Hỏi thăm đi được mấy vòng rồi cắm cúi đi tiếp, đôi khi hỏinhau đó mà ra bãi xe, đụng nhau cái cộp mặt lạnh băng liền, giống như hề Charlot vậy.Hội chứng hề Charlot biến mất khi công viên xuất hiện một anh chàng nhạc trưởng. Anhchàng đẹp trai tuổi hai mươi, ria mép lún phún, cười nói bất thường. Tướng đi sàng quásàng với cái kiểu đánh đùng xa lia lịa cũng cho biết là anh ta đang ngoài vòng phủ sóng.Được cái, mặt lúc nào cũng tươi hơn hớn, quần áo phẳng phiu, trắng tinh, chắc con nhàgiàu, mọi người - trong đó có Hạnh - nghĩ như thế. Anh ta gây ấn tượng với mọi ngườibằng những điều lạ mà không lạ nên Hạnh gọi là thằng cu Lạ.Lão U.60 xức dầu thơm thơm nức mũi với đồng phục thể thao hàng hiệu có lần bị cu Lạđánh vào mông: “Ái chà, đi nhanh nhanh lên chớ, ỷ nhà giàu muốn đi sao thì đi hả?”. Lãogiật mình, khó chịu lầm bầm rồi nét mặt cũng giãn ra khi chị sồn sồn xinh xắn đi bêncạnh chặc lưỡi: “Đồ thằng khùng, làm như ai cũng quen hết á!”.Loanh quanh được một vòng, Lạ lại sấn đến sau lưng Hạnh: “Đi điệu vừa thôi, con gáimà bày đặt sơn móng chưn”. Cũng chị sồn sồn: “Thằng ngu như quỷ, con gái không sơnmóng chưn thì sơn cái gì”. Lạ cười phá lên: “Bà này hay ta, dám đi đua với tui hôn?”. Chịsồn sồn cười khăng khắc, làm gì hổng dám mậy, nhà mầy gần đây hôn nhỏ...Một ông sồn sồn khác: “Ừ, đi đua với thằng khùng đi, ai thua bao uống sữa đậu nành”. Ainói với ông là tui khùng, cu Lạ giãy nảy, hồi đó tui làm văn phòng đàng hoàng, máy vitính đàng hoàng, chỉ tại cái cánh cửa tủ nó ngã cái đùng trên đầu tui, có thẹo nè, thấy hôn,mở mắt lớn ra coi... Mấy bà múa kiếm ngồi nghỉ mệt trên ghế đá cười, thằng này nókhùng mà khôn thấy mẹ. Một bà khác thêm, khùng mới khôn, chỉ có điên là không biếtgì. Không nói tiếng nào nhưng Hạnh chép miệng nghĩ, cu Lạ đâu có khùng, hắn chỉ“chạm mạch” thôi, chập chờn một thời gian rồi sáng lại thôi mà.Ngày qua ngày, Lạ quẩn quanh mấy vòng công viên, cười nói luyên thuyên cho Hạnhbiết thêm nhiều điều. Bà áo xanh hay ngồi đan áo cạnh hồ bơi bị con đi Mỹ bỏ rơi. Ônggià ốm nhom ốm nhách ngồi nhểu nước miếng lòng thòng ở góc bãi xe mới được bà nhàgiàu mập ú ù kia cho năm chục ngàn đồng. Cô gái bụi đời nhuộm tóc đỏ xanh thườngngồi hút thuốc trước toilet công viên mới bị công an bắt vì tội “chôm” xe đạp.Lớt phớt, lớt phớt vậy thôi, không biết tên người nào nhưng với ai, cu Lạ cũng làm nhưquen từ kiếp trước. Từ ngày có Lạ, mọi người gần nhau hơn. Hạnh thấy dường như aicũng có ít nhất một lần cười với Hạnh qua mớ tin tả pí lù của chàng trai ngoài vùng phủsóng.Một buổi chiều nắng chiếu rực rỡ và trong vắt qua từng kẽ lá, Lạ phát hiện ra mục tiêumới. Bà già đẩy em bé đi dạo công viên. Bà tóc bạc trắng, mặc complet xám sạch sẽ,dáng đi từ tốn, cười nói dịu dàng phúc hậu, chắc là bà nội hay bà ngoại gì đó của bé gáichừng sắp đầy tuổi xinh xắn ngồi trong chiếc xe đẩy màu hồng nhạt. Lạ xoắn xuýt theoxe, luôn tay xoay xoay mớ thú kêu leng keng trước thành xe và làm hết trò này đến tròkhác cho bé gái cười. Bé gái cười rinh rích, tiếng trong như pha lê vỡ. Đi lướt qua, Hạnhcũng khẽ nhếch môi cười, thích cảnh tượng dễ thương của ba bà cháu... Lạ làm trò caotrào đến mức bé gái hứng chí đứng lên, dáng bé chập chững, xe đẩy mảnh khảnh chôngchênh lật nhào...Người bà chỉ kịp hét lên. Nhanh như cắt, Lạ xoay người cúi rạp, dang hai tay hứng đứabé. Bé nằm gọn trên ngực Lạ như nằm trên một chiếc nệm êm, tay chân huơ huơ, miệngvẫn cười khanh khách. Tay anh hùng hảo hớn nằm im thin thít, người ta tưởng hắn đùa,lay hắn dậy mấy lần. Cuối cùng, ông U.60 xức dầu thơm hay bị hắn vỗ mông thúc đinhanh mới tá hỏa: “Trời, thằng nhỏ bị đập đầu đau quá xỉu rồi, đưa nó đi nhà thương maulên!”.***Nằm nhà thương ra, Nguyên như được tái sinh. Mất hơn nửa tháng, hắn mới nhận đượcmặt cha mẹ, anh em, bạn bè. Ký ức dần hồi phục, Nguyên được trở lại giảng đường đểtiếp tục năm hai đại học dang dở. Cánh cửa tủ bị long đinh trong phòng ngày trước đãđược thay mới, chuyện ra công viên mỗi chiều trước kia của hắn bị giấu biệt... Mọi ngườicố xóa sạch tất cả những gì đã gây cho hắn và dính líu với hắn trong cơn sang chấn tâmthần mãnh liệt. Cha mẹ Nguyên có đôi lần trở lại công viên tìm bà già đẩy đứa cháu đểnói lời cảm ơn, nhưng ai cũng lắc đầu ...

Tài liệu được xem nhiều: