Thông tin tài liệu:
Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". *** Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một người bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày hôm sau không bao giờ đếnNgày hôm sau không bao giờ đếnRồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đãviết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn:Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây. ***Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại củagia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai.Ðó là một người bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạnđuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếptục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau.Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ởhàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghevà tôi nhận thấy anh thật dễ gần.Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôithuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thíchđã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảmthấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anhkhiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vàobuổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôirất muốn ở cạnh anh.Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh.Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnhanh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốnlấy vợ sớm để ổn định cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thànhđạt.Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôimuốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấyqua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiềunguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York. Tôi mừngcho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm saotôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi.Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rấtnhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình.Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôirất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bứcthư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhàthờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận rarằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui củaanh.Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệđang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành độngđúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi vềnhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làmkhác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghemọi chuyện.Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viếtđến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: Hãy gặpanh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây.Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắcrối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủbấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìnthấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận.Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được mộtcuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mấttrong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thựcsự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc,những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng.Tôi tự hỏi: Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?. Tôi thu dọncông việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển vềcho gia dình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tìnhtrạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thểnào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ.Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiênchúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà khôngdám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thí ...