Danh mục

Ngày lạ

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 173.03 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mẹ mất. Huy không nghĩ là mẹ mất. Thế mới kinh hãi. Trước cái chết Huy là một tay mơ. Anh chưa chuẩn bị được điều gì cho chính sự dứt bỏ này. Lúc chiếc Boeing cất cánh, Huy cảm thấy nhói đau như vì bị ứ dồn lâu ngày bây giờ màn lưới phơi phới biên sâu của tâm hồn bất chợt vỡ ra, rung lên ngàn âm thanh da diết của một dàn hòa tấu. Mọi thứ đảo chao dữ dội lướt qua cửa sổ máy bay rất nhanh. Thành phố nhỏ dần, xa dần. Từng mái nhà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày lạ Ngày lạ TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HỮU HỒNG MINHMẹ mất. Huy không nghĩ là mẹ mất. Thế mới kinh hãi. Trước cái chết Huy là một tay mơ.Anh chưa chuẩn bị được điều gì cho chính sự dứt bỏ này. Lúc chiếc Boeing cất cánh,Huy cảm thấy nhói đau như vì bị ứ dồn lâu ngày bây giờ màn lưới phơi phới biên sâu củatâm hồn bất chợt vỡ ra, rung lên ngàn âm thanh da diết của một dàn hòa tấu. Mọi thứ đảochao dữ dội lướt qua cửa sổ máy bay rất nhanh. Thành phố nhỏ dần, xa dần. Từng máinhà bồng bềnh nghiêng ngửa khuất mờ rồi hòa trộn linh tinh với những con đường nhạtnhòa gấp khúc trước khi tất cả chìm trong sương lạnh và mây trắng. Mẹ ơi, bây giờ mẹ ởđâu? Thật xa, xa lắm rồi. Nhưng tại sao như thế? Chết ư? Thế nào là một cái chết? Phảichăng chỉ câm lặng, biến mất? Phải chăng phải cam chịu sự nhẫn nhục, chìm sâu? Rồikhông còn gì nữa. Mãi mãi bặt tiếng không còn dù chỉ là một hơi thở nhẹ. Và kỳ quặcmọi người đều bị ngốn vào đó một cách dối trá và bí hiểm. Rồi mưa gió phủ lên mọi thứ.Như chưa từng xảy ra bao giờ.Những đám mây thốc tháo dạt cả vào ô cửa kính mêng mông như sóng biển. Càng lêncao càng sợ hãi tự do. Huy nhắm mắt. Anh cảm giác chiếc Boeing đang chuồi qua khỏimớ hẩu lốn mỗi lúc một dâng cao của đời sống. Nơi đó mỗi gương mặt là một trái câyđau khổ trước những biến thiên cay đắng, những dời đổi se lòng. Nơi đó tình, tiền và vụlợi. Cả nhiều thứ mà chính chúng ta cũng chưa thể hiểu nổi nữa. Như sự căm tức, trả thù,phản đòn và chưởi rủa. Mệt mề qua hết ngày tháng này. Tất cả ngột tối, bị lừa vào mộtcái hố sâu. Lúc đó mọi người sẽ hiểu, bỏ chạy tán loạn nhưng không ai thoát được vì cúlừa đó điệu nghệ ngoạn mục và rất đau. Một chớp lóe đen ngòm.Thế là hết. Mẹ mất. Mẹ cũng bị lừa như thế. Nhưng mẹ còn lừa cả anh nữa. Thôi rồi! Vôphương rồi! - Tâm hồn Huy chết điếng. Anh hốt hoảng cứ ngỡ là mình nhảm nhí. Vậychuyến bay cấp tốc này là cái gì? Bức điện vỏn vẹn đôi dòng nằm trong túi áo này là cáigì? Huy tuyệt vọng. Chết, một kết thúc đột ngột, hàm hồ và dối trá. Nhưng chết là chết.Không âm vọng gì cả. Thế thôi!Tiếng loa phóng thanh léo nhéo điều gì Huy không rõ. Ở trên cao máy bay như đứng im.Chỉ còn mây như biển trắng rì rào vỗ quanh. Đèn Fasten Seat Belt bật sáng. Hành kháchđược lưu ý cần thắt chặt dây an toàn khi máy bay bay qua vùng thời tiết xấu. Áp thấp -Huy cay đắng nghĩ. Mình cũng đang ở trong vùng như thế. Hệt chiếc Boeing là con cábơi ra ngoài khoảng không. Và mẹ cũng thế. Mẹ sẽ vút lên không lúc hồn lìa khỏi xác,cắt đứt mọi tín hiệu còn lại. Điều này đau đớn vô cùng. Khi mất liên lạc sự im lặng phủđầy. Có thể tín hiệu đó vẫn phát nhưng chẳng ai còn nhận ra bởi những tần số có ký hiệuriêng và chính nó cũng đang nhạt dần, mờ dần trước khi mãi mãi trở về là bóng tối. Mâytrắng phù du. Như biển đêm qua lúc Huy còn ở đó thôi. Cứ cuộn từng vòm cao ngất rồivãi tung lên bờ điên cuồng, bất lực và giận dữ. Những ngọn sóng đã đánh vào nhữngmiền bóng tối, những hoa lá ngụy trang che giấu đời sống nhưng chúng vẫn còn mãi đó,chườm mặt ra mà thách thức. Và biển trắng. Trắng không thể tả. Một màu trắng như khăntang của thiên nhiên. Nhưng trước một ngày nhận tin mẹ mất mọi thứ còn quá đỗi êmđềm. Thật lạ! Rồi ngay chính những khoảnh khắc êm đềm ấy lại bị nuốt chửng, bị dựngđứng dậy một cách kinh hoàng bởi chỉ vài hàng điện tín.Những ngày đó Huy đã theo Nhã về biển. Anh nhớ là chưa bao giờ buồn thế. Một đêmthành mộ thu. Cái cảm giác mà đứa con trai muốn chết ngất đi vì tình phụ. Anh langthang suốt đêm trên biển. Ở đấy anh nhen một ngọn tương lai trắng xóa theo tàu. Anh đãtrải mình trên những đợt sóng xô vô nghĩa. Một thành phố xa lạ đến nỗi bây giờ Huymường tượng lại anh vẫn còn nguyên cảm giác chếnh choáng của một kẻ bị ruồng rẫy.Tâm hồn anh không điểm sáng cho dù trong đêm ngọn hải đăng vẫn thắp để báo hiệuphương hướng, những mạch đá ngầm cho mỗi con tàu. Bóng tối dự cảm nhen tỏa tronganh. Anh yêu mà không cần biết có được đền đáp lại hay không? Để cuối cùng Huy bịNhã lừa ra một quán cà phê vắng ngồi gục mặt ở đấy và nàng rong phố đi chơi với mộtthằng đàn ông khác. Khi Huy rời quán đã mười hai giờ khuya. Không khí như đầy mộthơi rượu dữ dội. Huy thả bộ dọc biển. Hải đăng vẫn lóe sáng giữa bình đêm mêng mông.Trời mưa nhỏ. Sóng vẫn đánh tơi bời vào mũi Ô Quắm. Biển vãi bọt trắng xóa và ào àogào lên bằng cái giọng khàn khàn kinh động.Đêm Huy thức trắng trong phòng trọ. Cửa sổ vẫn hé mở ra biển cho đến khi những conhải âu kêu lên quang quác và vẫy cánh vào trong đó. Tim anh tràn đầy âm vọng xưa cũ,khắc khoải và đợi chờ. Những giác quan mở ngõ lạ xuống tâm hồn như tiếng sóng kiacuộn lên dâng trào, thức ngủ. Một nỗi niềm day dứt lưu ngụ trong anh. Những sần sùi cằncỗi. Huy đã viết điều này lam nham lên những trang giấy, lá thư dành cho người yêu gửiNhã. Rồi xé đi. Rồi viết. Rồi đã mệt mề. Rồi tất cả gom vào một đốm lửa nhỏ. Nhữngngọn lửa tinh quái liếm mê mải trên ...

Tài liệu được xem nhiều: