Danh mục

Ngày mai trời không có gió

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.05 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cận cảnh phim thời sự trên tivi, mẹ gào lên trong sự khuyên giải của mọi người rồi đưa tay chỉ vào mặt John, khóc lu loa và chửi rủa. Suốt đêm Giang không ngủ được, bực mình mẹ gay gắt muộn phiền chuyện dzic dzăc chiến tranh, thương John-ông già bị hội chứng chiến tranh. Sáng hôm sau, đến cơ quan cáo ốm để xin nghỉ việc, từ Hà Nội Giang đáp tàu về quê, hy vọng còn gặp được John, có khi cũng chẳng nói gì bởi mọi thứ đã rõ ràng nhưng cô vẫn muốn thấy lại...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày mai trời không có gió Ngày mai trời không có gió Truyện ngắn của Nguyễn Thu TrânCận cảnh phim thời sự trên tivi, mẹ gào lên trong sự khuyên giải của mọi người rồi đưatay chỉ vào mặt John, khóc lu loa và chửi rủa. Suốt đêm Giang không ngủ được, bựcmình mẹ gay gắt muộn phiền chuyện dzic dzăc chiến tranh, thương John-ông già bị hộichứng chiến tranh. Sáng hôm sau, đến cơ quan cáo ốm để xin nghỉ việc, từ Hà Nội Giangđáp tàu về quê, hy vọng còn gặp được John, có khi cũng chẳng nói gì bởi mọi thứ đã rõràng nhưng cô vẫn muốn thấy lại đôi mắt xanh mờ đục với hai dòng nước mắt ám ảnh.- John đi rồi, ngay sau khi xong việc.Bác cả bảo như thế. Có khi bây giờ nó còn ở Hà Nội, nghe đâu phải loanh quanh vài bangày rồi mới đi, con lộn ra ngoài ấy biết đâu còn kịp, đây số di động của nó. Trước khiquay ra Hà Nội, Giang ghé thăm bác Đào, người vợ chỉ có sáu ngày nhưng đã cả đời chờđợi bác Đương. Bác Đào ngồi nhặt hoa bưởi rụng trên thềm nhà, tóc bác bạc lấp lánh ánhkim dưới nắng chiều. Nếp hằn thời gian ghi dấu trên mặt nhưng mắt bác vẫn sáng bừngnét thanh xuân khi ghe Giang nhắc đến người chồng sáu ngày của mình. Thời bác Đươngđi B, cuộc chiến đang đến hồi khốc liệt nên người vợ trẻ không có thư chồng để làm kỷniệm, dưới ba lớp giấy gói cẩn thận trong bao gối là một lá thư duy nhất, thư đơn vị bácĐương. Người ta cảm ơn và ngợi khen người vợ trẻ dũng cảm đã để chồng mình trở vềchiến trường đúng hạn. Thế thôi, bây giờ sau gần bốn mươi năm, đôi vợ chồng trẻ ngàyxưa mới thật sự được trở về với nhau. Bác Đào bảo, cháu thấy đấy, vườn bưởi, đụn rơm,cầu ao… tất cả đều như sạch hơn, tinh tươm hơn sau khi John đưa xương cốt ông ấy về…***Ra Hà Nội, John ở nhà bụi, ăn cơm bụi, nói chuyện theo kiểu người bị hội chứng chiếntranh. Ngồi nơi quán nước vỉa hè dọc theo Bờ Hồ, xoay xoay ly nước trong tay, có đếnmấy lần Giang nhìn sâu vào mắt John:- Ông thấy Hà Nội của tôi đẹp không?-Đẹp, nhưng không bằng những ráng chiều ở Kontum, khi ấy chúng tôi còn nghe được cảtiếng chim trong mùi khói súng khét lẹt, cả mùi thịt người bị nướng chín…- Ông không quên được chiến tranh sao?- Đó là giấc mơ dài sau gần bốn mươi năm của tôi, tôi không quên được nó, kể cả nhữngtháng ngày vất vưởng lang thang trên đường phố Newyork với tấm bảng Jobless to đùngtrước ngực!- Ừ, tôi có biết ông nghèo, một người Mỹ nghèo!- Không, ai bảo với cô là tôi nghèo, mọi cớ sự xảy ra cho đến bây giờ chẳng qua là do tôibị đánh cắp tuổi trẻ và sự lương thiện.Giang kéo John về thực tại:- Ông có mái tóc đẹp!- Vâng, đấy là nhờ tôi giống mẹ tôi đấy, bà ấy là một thiên thần.Giang gọi thêm cho John một tách trà nóng, ông ta chậm rãi đưa lên môi nhấp, chuyệnquê nhà cách Giang nửa vòng trái đất hiện ra……Phố nhỏ êm đềm của John nằm ở vùng ngoại ô xa lắc, đấy là một vùng chuyên canhnho, nơi cung cấp nguyên liệu cho những nhà máy chế biến trái cây ở các thành phố lâncận. Bố John là một thầy giáo làng, ông mất vì căn bệnh hen năm John tròn bốn tuổi. MẹJohn nuôi con bằng nghề hái nho thuê, cả trước và sau chiến tranh Việt Nam. Trước khilà người lính bại trận trở về cố quốc, John đã dâng tặng mẹ một món quà lạ lẫm gồmchiếc mũ tai bèo nhuốm máu, một cuốn sổ tay và vài ảnh chân dung những người xa lạbên kia nửa vòng trái đất. Nơi người mẹ biết rằng chiến sự đang nổ ra ác liệt và bom đạncó thể mang con trai bà ra đi mãi mãi bất cứ lúc nào… Ngày đầu tiên trở về, John nhớpnháp gục đầu trong vòng tay mẹ:- Mẹ ơi, ôi lạy Chúa lòng lành tha thứ, bàn tay con… bàn tay đã giết người…Lúc nào cũng thế, mẹ John chìm đắm trong sự dịu dàng, thứ tha:- Không, con yêu, bình tâm lại, đôi bàn tay này chỉ để hái nho!Sau đó là những đêm dài thảng thốt, mồ hôi ra ướt đẫm người như tắm, lúc nào Johncũng thấy trước mắt mình người chiến sĩ trẻ ấy, đôi mắt sáng ấy, làn môi tươi ấy… từlùm cây xanh còn quyện nồng khói súng hăng hái bước ra, rồi khựng lại một chút khi bấtngờ nhìn thấy đối thủ cao to lừ lừ trước mặt, chỉ trong tích tắc anh ôm lê lao tới… Đoàngđoàng đoàng… Người chiến sĩ ngã bật ra sau phát súng run rẩy nhưng cũng dòn tan củaJohn… Thế là kết thúc, máu hòa máu, tuổi trẻ hòa máu, ước mơ hòa máu, máu ở chiếntrường tươi chưa từng thấy, trào lên và sủi bọt… Mẹ John ôm chặt đứa con vật vã tronglòng:- Không, con đừng tự hành hạ mình như thế, chiến tranh như con thú dữ hung tàn, conkhông bắn người lính trẻ ấy thì cậu ta cũng sẽ bắn con…- Đừng! Đừng nói như vậy mẹ ạ, con nhắm vào chân anh ta để tự vệ còn tốt hơn gấp trămngàn lần bắn vào ngực anh ta, ôi, máu, máu tươi lắm, thắm lắm, mẹ chưa từng thấy đâu!Được dăm ngày, sự đau thương không còn tươi mới, John khập khiểng cùng mẹ bước ranhững cánh đồng nho, anh dang rộng vòng tay, hét căng lồng ngực tuổi trẻ:- A…a…aaa…Có khi cũng chẳng để làm gì cả, để đến lúc anh cúi xuống nắm cành nho trĩu quả đầu tiênlại bật ra thành lời:- Bố khỉ thằng lính trận tồi tàn, còn bày gó ...

Tài liệu được xem nhiều: