Danh mục

Ngày Tận Thế

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 114.96 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không ai trong chúng tôi tin rằng chúng tôi là những người còn sống sót duy nhất trên thế giới. Hai ngày nay, chúng tôi sống trong trạng thái khủng hoảng thực sự. Tại sao những người khác lại chết? Chính là vì một vụ nổ thiên thạch. Chúng tôi đã không còn người thân, còn gia đình. Chúng tôi trở thành những người vô gia cư, không họ tộc. Phía trước mặt là một đống đổ nát hoang tàn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày Tận Thế Ngày Tận ThếKhông ai trong chúng tôi tin rằng chúng tôi là những người còn sống sót duy nhất trên thếgiới. Hai ngày nay, chúng tôi sống trong trạng thái khủng hoảng thực sự. Tại sao nhữngngười khác lại chết? Chính là vì một vụ nổ thiên thạch. Chúng tôi đã không còn ngườithân, còn gia đình. Chúng tôi trở thành những người vô gia cư, không họ tộc.Phía trước mặt là một đống đổ nát hoang tàn. Mặt trời u ám và xám xịt. Không có một cáicây, một ngôi nhà, một người nào sống sót sau vụ nổ. Giống như một bãi chiến trường,người ta có thể nhìn được xa ngút mắt. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tầm nhìncủa con người có thể trông xa được đến vậy. Trái tim tôi quặn thắt lại. Nước mắt chảyròng ròng. Chúng tôi dường như không thể đứng thẳng được. Mấy ngày nay, chúng tôi đãkhóc rất nhiều. Kiều Tâm với giọng oanh vàng, líu lo như chim hót mọi khi khiến chúngtôi quên đi buồn phiền, mệt nhọc đã lạc hẳn giọng. Cô nàng bây giờ chỉ khè khè như mộtchú vịt. Lúc này, chẳng ai thích nghe một chú vịt, trừ khi đó là một con vịt thật gợi chochúng tôi nhớ về đồng quê tồn tại trong ký ức của chúng tôi trước đây.Đột nhiên, Kiều Tâm cất tiếng hỏi, giọng vẫn khè khè như loài vịt cái:- Bây giờ là mấy giờ rồi?- Cậu hỏi làm gì? Bây giờ điều đó đâu có quan trọng chứ? - Duy cất tiếng rồi bật khóc.- Giờ này mọi ngày chắc mẹ mình đang nấu cơm rồi. Khói vẫn còn lan tỏa trong đầu ócmình. Mình nhớ vị cay xè của khói, vị thơm của cơm mới đầu mùa.Tôi gạt nước mắt, chỉ vào thùng mì gói:- Vẫn còn mì tôm đấy. Ấm nước nóng của chúng ta vẫn còn. Lát nữa khi trời tối chúng tasẽ ăn.Duy ngồi xổm xuống nhìn thùng mì gói:- Đủ cho chúng ta cả tháng nữa đấy. Nhưng mà sống bây giờ có tác dụng gì chứ?Duy cười nhạt.Cậu đi thám thính xung quanh:- Phía Bắc, phía Nam, phía Tây, phía Đông, tất cả đều tối cả. Nhưng cũng sẽ không cóhùm beo ăn thịt chúng ta. Không có kẻ cắp, kẻ trộm xung quanh đây. Cả thế giới bây giờhòa bình rồi.Tôi nói chua chát:- Cậu đừng có nói nữa. Mình còn tưởng rằng người không thể trở về là chúng ta cơ đấy.Chúng tôi vừa đáp xuống từ con tàu vũ trụ. Mảnh đất mà chúng tôi đang đứng là ở địaphận nước Việt Nam. Theo trí nhớ của tôi là như thế, chứ thực sự giờ đây tôi không thểnhận ra đó có phải là cái xứ sở diệu kỳ, bốn mùa mưa nắng với sen nở trong ao, tre ngàtrước gió không nữa. Cả thế giới trước mắt chúng tôi đều bày ra như vậy.Cả buổi tối, chúng tôi không nói với nhau một câu nào. Có lẽ, tất cả đang nhớ về ký ứctrước đây, có những người thân thiết ở bên cạnh.Một lúc sau, Duy nhìn chúng tôi, tổng kết lại:- Như vậy là chúng ta còn 3 người. Ba người duy nhất ở Đông Nam Á, và có lẽ là trêntoàn thế giới này. Chúng ta sẽ phải làm thế nào đây?- Người nguyên thủy sống trong rừng cây, ở trong hang đá, mặc quần áo bằng lá cây.Chúng ta có mang theo hạt giống, đá thì lổn nhổn ngoài kia. Chúng ta sẽ bắt đầu nhưngười nguyên thủy đã từng làm.- Ý kiến hay đấy. Chúng ta sẽ bắt đầu lại giống như họ.Chúng tôi bắt đầu gieo hạt giống xuống đất. Trời đã hết nắng từ lâu. Gió khá mát. Có vàivì sao lấp lánh phía xa.Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu ghè những viên đá ra thành dụng cụ sắc nhọn để đàomột cái hồ chứa nước. Theo ước tính dự báo thời tiết của Duy, mấy hôm nữa trời sẽ mưa.Chúng tôi là những nhà khoa học lỗi lạc mà. Việc có mưa hay không không làm khó chochúng tôi lắm.Ngày hôm nay, hạt giống đã bắt đầu nảy mầm. Chúng tôi từng mang chúng lên sao Hỏavì mong muốn có thể cải tạo đất trên ấy, canh tác thử vài thứ ngũ cốc của trái đất. Nhưngcó lẽ lên sao Hỏa lúc này vẫn là chưa thích hợp lắm. Chúng tôi đành phải mang chúng trởvề. Trời cũng đang bắt đầu mưa. Những giọt mưa hối hả đổ xuống lớp đất khô cằn. Mưaxiên chéo, xiên ngang bề mặt trái đất đã cao lên mấy tầng (bên dưới chỉ toàn là đất, đá vàcó lẽ là xác người chất cao), khiến cho chúng tôi có cảm giác giờ mình đang ở gần mặttrời hơn, và thấy khó thở hơn trước. Vậy mà tôi cứ tưởng do tôi xúc động quá nên bị chấnđộng tâm lý và nhịp thở. Hóa ra, vì môi trường đã hoàn toàn thay đổi. Cuộc sống càngngày càng khó khăn.Nhưng nhìn những nụ mầm đầu tiên, chúng tôi lại le lói vui mừng. Cái chấm nhỏ xíu,xanh xanh giữa một làn bụi dài. Đá và cát xôn xao. Khi những giọt mưa đầu tiên rơixuống, chúng tôi đã khóc thét lên vì vui sướng. Sự sống vĩ đại sắp trở lại rồi. Mưa lớnlàm ngập nước ở những vũng, hồ. Giá như có bọn trẻ con, chúng tôi có thể cho chúng ratập bơi.Khi chất đá ở xung quanh lên thành từng tầng, từng tầng một theo tính toán tỉ mỉ, chúngtôi đã tưởng tượng ra có thể làm thành một căn nhà, chứ không còn phải trốn chui trốn lủitrong cái tàu vũ trụ nữa. Chúng tôi sẽ có căn nhà của riêng mình. Nhưng rồi chúng tôi sẽgià đi. Đó là điều làm chúng tôi lo lắng nhất.Một buổi tối, khi đang thắp nến xung quanh chỗ chúng tôi ngồi, tôi để ý thấy Kiều Tâmnhìn Duy có vẻ kỳ lạ. Đôi mắt mơ màng, say đắm. Khi ánh nến chiếu vào, đôi mắt ấy lạicàng long lanh.Lúc ...

Tài liệu được xem nhiều: