Trời trở lạnh đột ngột. Hai đứa ngủ chung giường nhưng bao giờ người dậy sớm cũng là Ngàn. Như thường lệ, Ngàn thụi vào lưng Ngân để kêu cô em dậy. Ngân kêu lên: - Ui da, gì như búa tạ nện vào lưng người ta thế? - Thấy nhỏ ngủ mê man, chị kêu dậy đi học. Hôm nay trời lạnh rồi, mùa đông băng giá rồi! Ngân nheo mắt cười: - Chị đúng là lãng mạn, Sài Gòn mà mùa đông, mùa hạ gì, trời lạnh là sắp hết năm đấy thôi! - Ví von một chút...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày Vắng Mưa ThưaNgày Vắng Mưa Thưa Sưu Tầm Ngày Vắng Mưa Thưa Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Trời trở lạnh đột ngột. Hai đứa ngủ chung giường nhưng bao giờ người dậy sớm cũng là Ngàn.Như thường lệ, Ngàn thụi vào lưng Ngân để kêu cô em dậy. Ngân kêu lên:- Ui da, gì như búa tạ nện vào lưng người ta thế?- Thấy nhỏ ngủ mê man, chị kêu dậy đi học. Hôm nay trời lạnh rồi, mùa đông băng giá rồi!Ngân nheo mắt cười:- Chị đúng là lãng mạn, Sài Gòn mà mùa đông, mùa hạ gì, trời lạnh là sắp hết năm đấy thôi!- Ví von một chút cho vui mà. Dậy đi, trễ rồi!- Hôm nay nghỉ, thầy em đang nằm viện, chiều nay tụi em rủ nhau vào thăm đây! Chị đi mộtmình trên con đường lá rụng cho thêm thơ mộng.Ngàn bước xuống giường nói nhỏ vào tai Ngân:- Hôm nay anh Viễn lên phi cơ, làm sao đây?- Hay chị cúp cua một bữa để đi tiễn anh ấy?- Không được, mà cũng không cần. Anh ấy đi chuyến một giờ trưa mà!- Vậy mà làm như kiến cắn! Ði học về, ra phi trường tiễn anh Viễn còn kịp chán mà!- Nhưng chị đang phân vân không biết có nên đi tiễn không đây, có gia đình người ta, chị ngạiquá!- Việc gì phải ngại? Hay rủ Thảo Trang cùng đi với? Tiếc là chiều nay em bận, nếu không em sẽđi với chị. Có em, chả ai dám ăn thịt chị đâu!- Chẳng lẽ đạp chiếc xe đạp cà tọc này ra phi trường? - Ngàn nói.- Trời ơi, ai yêu đầu óc cũng u mê hết vậy sao? Ði học về, chị chở chị Thảo Trang tới nhà dìTường Lan rồi bỏ xe đạp ở đó, mượn honda của dì mà ra phi trường. Có vậy cũng tính khôngra!- Ừ nhỉ! - Ngàn đỏ mặt cười.Trang 1/6 http://motsach.infoNgày Vắng Mưa Thưa Sưu Tầm- Nhưng nhớ mang theo năm chiếc mùi xoa để lau nước mắt đấy!- Còn khuya!Ngàn vừa sửa soạn xong, Thảo Trang đã đạp xe tới. Thảo Trang diện chiếc áo len màu trắngsữa. Ngàn bẹo má Thảo Trang:- Báo một tin buồn - Ngàn thì thầm - Hôm nay anh Viễn lên phi cơ.- Trời ơi, thật sao? - Thảo Trang kêu lên.- Còn gì nữa! Trưa nay đi tiễn anh Viễn không?- Nhỏ đổi ý hồi nào vậy? - Thảo Trang hỏi.- Ðêm qua, khi trời trở lạnh.- Thôi được rồi, nhưng mà lấy cái gì ra phi trường? Chẳng lẽ hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạpcà tọc, tới đó còn nưóc mắt đâu mà khóc?- Có cách rồi! Ði học về, mình đạp xe tới nhà dì Tường Lan, rồi mượn honda của dì chạy thẳngra phi trường mới kịp.- Vậy thì ổn. Còn bây giờ phải đi học ngay, kẻo trễ giờ trường đóng cửa.Ngàn cuống quýt mở tủ lấy chiếc áo màu xanh sậm thơm nức mùi long não mặc vào.- Áo dài trắng, áo len xanh nước biển, nhỏ nổi nhất trường rồi còn gì! - Thảo Trang tấm tắc.Thảo Trang dẫn chiếc xe đạp ra khỏi con hẻm buổi sáng đông nghẹt trẻ con. Ngàn ngồi lên baga, hối:- Ðạp nhanh lên nghen nhỏ, trễ rồi!- Lỡ một ông đi Dream nào đó đụng nữa thì sao? - Thảo Trang kêu lên.- Lần này ta nhường cho nhỏ đấy!- Anh chị đã chia tay nháp mấy lần rồi?- Thôi, bí mật, không thể tiết lộ!- Với ta, nhỏ cũng giấu nữa sao? Ðược rồi, mai mốt ngàn trùng xa cách nhau, muốn có ngườitâm sự, nhỏ đừng tìm tới ta đó nghen! - Thảo Trang dọa.Ngàn nao núng chút xíu, nhưng chừng đó hãy hay, bây giờ Ngàn muốn giữ kín tất cả. Kỷ niệmthì chỉ một mình mình hiểu và sống âm thầm lặng lẽ với nó thôi. Bây giờ là tháng mười hai,không khí se lạnh nhưng với Ngàn, kỷ niệm đã như một ngọn lửa ấm, luôn lay động trong hồn.- Sao tự nhiên im lặng vậy? Buồn hả? Chia tay chứ đâu phải chia ly, phải tin tưởng chứ, Ngàn?- Biết đâu được, Thảo Trang? Thôi, đừng nói nữa, không khéo ta khóc bây giờ!Trang 2/6 http://motsach.infoNgày Vắng Mưa Thưa Sưu TầmBuổi học hôm ấy, Ngàn ngồi ngó mông lung ra cửa sổ. Ngàn cứ viết, ký tên mình vào nhữngmảnh giấy học trò rồi vo tròn ném xuống chân, chẳng hiểu mình làm gì. Bây giờ, Ngàn mới códịp ôn lại tình cảm giữa cô và Viễn. Nó trở thành đậm đà từ hồi nào vậy? Sắp xa nhau rồi Ngànmới hay...Thảo Trang ngồi bên cạnh hoàn toàn thông cảm với tâm trạng đang quay quắt của Ngàn, nhưngcô cũng giã vờ trêu bạn:- Chữ nghĩa hôm nay đi đâu hết phải không?- Kỳ quá, sao đầu óc cứ lùng bùng, bụng dạ như ai đốt lửa! - Ngàn đỏ mặt thú nhận.- Anh chàng Viễn đốt chứ còn ai vô đây nữa?- Nhưng biết đâu ở phi trường, người ta không cần có mặt mình thì sao? Anh Viễn ấy!- Tầm bậy! Anh Viễn là người mong Ngàn có mặt nhất. Ðừng mặc cảm như vậy, Nhỏ ạ!- Dù sao mình cũng run quá! Hồi nào tới giờ có đưa tiễn ai đâu!- Một mình chứ hai mình còn run nỗi gì? Có ta bên cạnh, nhỏ đừng sợ ai hết! - Thảo Trang nói. ...