Anh, Hãy coi như lá thư nhỏ này là những lời cuối dành riêng cho anh. Em thiết nghĩ chuyện mình sẽ chẳng đi đến đâu vì những khoảng cách không lấy gì bù đắp được… … Em, * Nhét lá thư vào hộp thư cho chàng xong, nàng hấp tấp bước ra ngoài vì sợ bị chàng về kịp và bắt gặp. Tiếng giày bottes mùa đông xột xoạt trên một lớp tuyết dày, gây cảm giác cơn lạnh tối nay sao mà kinh hoàng quá. Đưa tay kéo ụp chiếc nón béret xuống che một phần khuôn mặt,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngày Xưa, Tháng Cũ, Năm Nào . Ngày Xưa, Tháng Cũ, Năm Nào .Anh,Hãy coi như lá thư nhỏ này là những lời cuối dành riêng cho anh. Em thiết nghĩ chuyệnmình sẽ chẳng đi đến đâu vì những khoảng cách không lấy gì bù đắp được……Em,*Nhét lá thư vào hộp thư cho chàng xong, nàng hấp tấp bước ra ngoài vì sợ bị chàng vềkịp và bắt gặp. Tiếng giày bottes mùa đông xột xoạt trên một lớp tuyết dày, gây cảm giáccơn lạnh tối nay sao mà kinh hoàng quá. Đưa tay kéo ụp chiếc nón béret xuống che mộtphần khuôn mặt, nâng cao lên chiếc khăn quàng cổ bằng len, thật ra để giấu người điđường đôi mắt đỏ hoe và những giọt nước mắt cứ lì lợm rơi.Thà là xa nhau ngay lúc này, chưa ai nói yêu ai mà và đã là gì của nhau đâu chứ. Chỉ làtình cờ gặp hàn thuyên, biết có nhiều ý thích giống nhau, những quan niệm rất tươngxứng …tất cả những lý do đó có đủ để chàng và nàng tiếp tục thân nhau, cùng nghĩ vềmột tương lai xa xôi hơn hay không? Nghĩ là vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy đau đau ở nơinào nó trong tiềm thức !Loanh quanh với dòng suy tưởng nhuốm đậm màu mực tàu đen nhánh, nàng chẳng quantâm đến khung cảnh quanh mình : hoa tuyết đang lất phất bay, dãy phố chìm dần dướimàu trắng xóa, người đi đường tấp nập, vội vã tìm về nơi cư ngụ ấm cúng. Thế giới nàythường ngày vẫn thu hút, lôi cuốn nàng, hôm nay bỗng dưng trở nên vô cùng tẻ nhạt,mông quạnh, vô vị đến không ngờ !Đến khúc quanh chỉ còn khoảng 200 mét nữa là tới cổng nhà, một đôi tay rắn mạnh đặtlên vai làm nàng khựng người lại, đôi tay ấy xoay nàng một nửa vòng tròn thật nhanh. Sợnàng mất thăng bằng nên chàng giữ nguyên tư thế gần trong gang tấc. Hơi ấm cùng mùithơm eau de cologne phảng phất quanh chiếc khăn len mềm mại và áo ấm của chàng làmnàng chỉ muốn dụi mặt vào đó, hít một hơi dài để giữ lấy chút hương. Ước gì nàng đượcngã đầu vào đôi bờ vai khỏe mạnh ấy và được vỗ về cơn mệt mỏi vì sự căng thẳng từchiều tới giờ. Đang lâng lâng trong phút giây ngắn ngủi thả hồn đi rong, thì bên tai nànglà tiếng nói giận dữ:- Em lại bày trò quái quỷ nữa phải không ?Nàng bừng tỉnh và nhớ tới tình thế đang gây cấn, không thể nào để cho chàng thấy một títi cảm xúc của nàng được :- Trò gì đâu? Buông em ra, người ta ngó kìa !Chàng buông nàng ra nhưng vẫn giữ khoảng cách thật gần.Móc trong túi áo và dí dí lá thư nàng viết lúc nãy trước mắt (nhớ rõ ràng là mình đã xếpgọn lại làm tư thẳng nếp, giờ nó đã nhàu nát trong tay chàng), giọng vẫn còn đe dọa:- Tờ giấy này em viết với ý gì đây ?-Anh đọc và hiểu rồi, đừng hỏi nữa.- Anh không muốn gây với em vì chưa biết lý do! Nhưng đừng tưởng anh để cho em tựdo quyết định một mình.Thánh thần ơi, chỉ mới hơn tình bạn thân có chút xíu hà, vậy mà chàng đã dùng oai quyềnkhống chế sự tự do bừa bãi, quyền quyết định loạn xạ và ý đồ đoạn tuyệt khơi khơi củanàng ngon lành vậy sao? Còn lâu, đừng có ỷ lớn mà dành hết mọi quyền lợi của phe tachứ. Nghĩ vậy nhưng nàng chỉ tránh ánh mắt nghiêm nghị của chàng, trả lời:- Đâu có gì mà gọi là gây gổ nhau. Mình chia tay vậy thôi!Tự hài lòng khi thấy mình kịp lấy lại khí thế và trong giọng nói chứa đầy bất mãn. Khôngkiếm chuyện sao được, cả một buổi thuyết trình nàng ngồi một xó đó ,nhâm nhi sự tổnthương , thấy lòng tự ái của mình được chàng dẫm lên một cách êm ái giữa tấm thảm củagiảng đường và đôi giày da sạch bóng . Lần này thì đừng có hòng nàng xuống nước, mềmlòng xí xóa nữa, nhứt định rồi, một là một chứ hổng có một thành hai đâu!Chàng :-Có thật lòng em muốn như vậy không?Không biết chàng đang hùa theo ý định cà chớn để chọc ghẹo nàng hay không, nhưng rõràng là hỏi được câu trên thì đúng là chàng khờ còn hơn “Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà “nhiều; xa nhau là phải rồi, người gì đâu mà không “ tâm lý chiến” một chút nào hết trơnhết trọi!Nàng làm ngơ câu hỏi đáng ghét của chàng, tìm lối thoát khác:- Tối và trễ lắm rồi, em phải về.Dợm bước đi thì chàng bắt gọn cánh tay nàng lại, đưa ngón tay trỏ nâng cằm nàng lên,tay kia chàng kéo nhẹ chiếc nón béret che khuất gần hết hàng chân mày.Chàng quan sát gương mặt nàng vài giây rồi thở dài trách móc:- Em thật quá lắm! Đã bao khó khăn như vậy chưa đủ sao mà còn làm khổ anh thêm chứ?Chúng ta không thể giải quyết ngay bây giờ vì đã muộn, nhưng anh không muốn em khócmột cách vô lý. Ngày mai mình gặp lại sau!Nàng vẫn bướng bỉnh:- Mai em không rảnh, với lại đâu có gì để nói.- Không được bịa chuyện, ngày mai em không có cours từ 3giờ chiều trở đi. Nếu anhkhông lầm thì thời khóa biểu của em không có gì thay đổi cho đến cuối niên khóa. Emkhông có gì để nói nhưng em phải nghe anh nói …Trời ạ, sao tự dưng bây giờ nàng lại có thám tử không lương theo dõi giờ giấc đi học,kiếm soát lộ trình lang thang, và kiêm luôn vai trò khủng bố vậy nè! Mới nghe câu tưthán, tưởng xuống nước xin lỗi, không ngờ câu kế tiếp y như một mệnh lệnh, nàng là conrối của chàng chắc?! May là nàng chưa kịp mềm lòng như bún, không thôi là thành conbông vụ cho chàng xoay xoay tùy hứng rồi.Đang tầ ...