Danh mục

Nghe mưa

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 199.29 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sở thích của các cô gái, nhưng kiểu thích mưa của nàng khiến tôi nhiều phen hú vía. Nàng không bao giờ che ô, không nép bên người tôi run rẩy như tôi đã từng tưởng tượng lúc ngắm mưa cùng nàng. Nàng thích cảm giác được đi dưới mưa, mặc cho tôi cau mày hay tỏ ra giận dữ cực độ vì chỉ sau đó là nàng lăn ra ốm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nghe mưa Nghe mưaNàng thích mưa. Sở thích của các cô gái, nhưng kiểu thích mưa của nàng khiến tôinhiều phen hú vía. Nàng không bao giờ che ô, không nép bên người tôi run rẩy nhưtôi đã từng tưởng tượng lúc ngắm mưa cùng nàng. Nàng thích cảm giác được đidưới mưa, mặc cho tôi cau mày hay tỏ ra giận dữ cực độ vì chỉ sau đó là nàng lănra ốm. Nhưng rồi tôi yêu nàng nhiều hơn bởi cách nàng yêu mưa. Lúc ấy, nhìnnàng tinh khiết.Tôi gặp nàng lần đầu tiên dưới mái hiên quán cà phê của tôi. Đôi mắt trong veo,bàn tay nhỏ nhắn đang hứng từng giọt mưa. Bất chợt, nàng bước xuống đường, mắtnhắm lại, mưa thấm ướt. Tôi trố mắt. Mọi người nhìn nàng. Có tiếng còi xe. Tôikéo tay nàng lại:“Đây là đường phố Hà Nội đấy!”.Nàng nhoẻn miệng cười. Như một nụ hồng chớm nở. Nụ cười đầu tiên nàng tặngcho tôi.Khi bên tôi, nàng nhẹ nhàng như một màn sương. Sau nhiều lần để ý, bạn bè tôicũng nhận ra ở nàng cái khác lạ đến kinh ngạc. Lúc đầu, tôi hay cười khi thấy ánhmắt nàng hồn nhiên như một đứa trẻ. Sau nhiều lần bị bạn bè nhìn tròng trọc thì tôinghĩ mình phải giúp nàng tiết chế cái sở thích oái oăm này.Bỗng nàng mất tích. Đó là quãng thời gian ngớ ngẩn nhất của tôi. Tôi nhớ nàngđến cứng đông mạch máu. Tay buốt lạnh, tê liệt vì đưa lên hứng những giọt mưaquá lâu. Tôi bất chấp những cơn mưa xối xả, ào đến trước cổng nhà nàng. Và chờđợi. Đợi nàng bước ra, như nhánh lộc non vươn mình tươi tắn. Tôi chờ đợi ánh mắttrong veo, chờ đợi dáng hình nhỏ bé, đôi bàn chân trắng xinh nhảy nhót trong mưa.Càng chờ đợi, càng vô vọng. Cánh cửa im lìm.Tôi tìm nàng. Điên cuồng hơn trong những cơn mưa. Bao nhiêu cơn mưa đi qua.Cho đến khi tôi gần như tuyệt vọng thì nàng trở lại. Vào một ngày đầy nắng. Bấtngờ, ngạc nhiên. Dưới mái hiên quán cà phê của tôi. Nàng nhoẻn miệng cười. Đôimắt không cười.Tôi ngắm nàng. Nụ hoa của tôi. Nàng vẫn xinh. Nhưng đôi mắt buồn. Bàn tay nổigân xanh lè.“Em đã đi đâu?”.Nàng không trả lời. Chỉ nhìn tôi.Nàng đứng dậy khi quán cà phê thêm nhiều người khách. Nàng chọn chiếc bàn sáttường thay vì ngồi gần cửa sổ như mọi khi.“Anh làm việc đi. Em muốn nhìn anh”.Những cốc cà phê nặng trĩu. Đầu óc tôi nặng trĩu. Trái tim tôi khó chịu. Nàng. Rõràng là nàng. Mà tôi cảm thấy không phải là nàng. Tôi không nhìn nàng trong suốtbuổi chiều hôm ấy. Dù tôi đã nhớ xiết bao khuôn mặt xinh tươi này.Tôi thấy nàng xa lạ. Nàng trầm tư. Tay mân mê cốc cà phê ướt nước vì đã tan. Mùahè Hà Nội nóng khủng khiếp. Tôi càng ngột ngạt hơn khi nhìn nàng.“Em đã đi đâu?”.Nàng ngước đôi mắt đen tròn nhìn tôi. Đôi mắt không biểu hiện cảm xúc dù tôithấy môi nàng mím chặt lại, ngăn tiếng nấc phát ra.“Anh đã tìm em à?”.“Đừng hỏi lại anh - Tôi cáu. Nếu đã muốn đi thì em đi mãi đi. Đừng tìm gặp anhtrong bộ dạng này”.“Bộ dạng gì chứ?”. Nàng đứng phắt dậy. Vụt chạy. Không khí oi bức. Đầu tôi ongong. Tôi không chạy theo. Nàng trở lại hay ra đi là quyền của nàng. Tôi cảm thấyức chế. Tôi như một trò đùa. Tôi thấy thế.Nàng vẫn đến quán cà phê của tôi mấy ngày sau đó. Mỗi buổi chiều. Chọn một góckhuất. Nàng nhìn tôi làm việc. Tôi vờ không để ý nàng nhưng lòng tôi hân hoan.“Anh đừng hỏi em đã đi đâu nhé?”.“Ừ, thế em đang sống ở đâu?”“Ở đây”. Nàng đặt bàn tay lên ngực tôi. Trong trái tim anh.Tôi phì cười:“Tối tăm lắm em ạ. Và không có những ngày mưa”.Nàng co rúm người lại. Nắm chặt tay tôi. Tôi thấy nàng sợ hãi.“Anh đừng hỏi một điều gì cả nhé! Em sẽ thường xuyên đến đây. Đừng đi theoem”.“Em điên à?”. Tôi quát nàng. “Thà em đừng tìm gặp anh”.“Hãy như thế này thôi. Em muốn gặp anh, em muốn nhìn thấy anh”. Đôi mắt nàngngấn nước.Tôi khẽ gật đầu và quay đi. “Anh hứa!”.Tôi không hiểu những gì xảy ra. Nhưng tôi đã hứa với nàng. Tôi trót hứa với nàng.Tôi không muốn nhìn đôi mắt nàng ngấn lệ. Tôi muốn ngắm lại đôi mắt trong veoấy. Chưa bao giờ nàng khóc bên tôi. Không phải là tôi luôn làm nàng vui, mà thậtra thì chỉ có nàng khiến cuộc sống của tôi có nhiều phần tươi mới. Nàng thườngcười nhí nhảnh, “chẳng phải Ông trời đã khóc quá nhiều rồi sao, nên chúng takhông nên khóc nữa”. Nàng xòe bàn tay xinh xinh phân bua khi tôi ngạc nhiên“Những cơn mưa ấy là nước mắt của trời mà”.Tôi đã từng được đi dưới mưa cùng nàng. Ngắm nàng khum khum bàn tay hứnglấy giọt mưa và cười khanh khách. Tôi thích đứng cùng nàng dưới mái hiên quáncà phê nhìn mọi người lánh mưa. Vội vàng. Những chiếc xe ào đi, nước bắn tungtóe. Tôi nhớ nàng những ngày đó.“Anh chưa bao giờ nói yêu em nhỉ?”.Nàng nhìn tôi cười. Nụ cười nhẹ nhàng như ngày trước.Sẽ không ai biết thêm ngoài tôi và hai con người đau khổ dưới ngôi mộ ấy sự thật đau đớn này (Ảnh minh họa)“Anh thích ở bên cạnh em”.“Chỉ thế thôi à?”. Nàng cười. Nàng nhìn tôi và ngập ngừng. “Đừng nói yêu emnhé! Chỉ như thế này thôi”.“Tại sao thế? Em sợ anh sẽ xa em à?”.“Không phải thế! Anh hứa rồ ...

Tài liệu được xem nhiều: