Trong cuộc sống hàng ngày, việc cư xử với nhau sao cho khéo léo, tế nhị là rất cần thiết. Tuy nhiên, có những người lại “cư xử” quá khéo léo , đến mức trở thành “nghệ thuật”. Thậm chí họ không bao giờ làm mất lòng ai chỉ để đạt được mục đích của mình, hoặc đơn giản chỉ là để được yên thân.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nghệ thuật sống hay sống nghệ thuật?
Nghệ thuật sống hay
sống nghệ thuật?
Trong cuộc sống hàng ngày, việc cư xử với nhau sao cho khéo léo, tế nhị
là rất cần thiết. Tuy nhiên, có những người lại “cư xử” quá khéo léo ,
đến mức trở thành “nghệ thuật”.
Thậm chí họ không bao giờ làm mất lòng ai chỉ để đạt được mục đích
của mình, hoặc đơn giản chỉ là để được yên thân.
M là một cô gái xinh đẹ, trẻ hơn rất nhiều so với tuổi 24 bởi khuôn mặt
rất “trong sáng và ngây thơ”. Biết được lợi thế ấy, M luôn cố tạo cho
dáng điệu, ánh mắt của mình cái vẻ “ngơ ngác” của một chú nai tơ.
Chính vì thế, cô có rất nhiều anh chàng theo đuổi. Cô đã chọn… 2 chàng
trong số những người đó để yêu. Hai chàng: một chàng ở Hà Nội còn
một anh thì ở cách Hà Nội khoảng 50 cây số nên chưa bao giờ họ chạm
mặt nhau. Cũng chính vì thế mà cả hai chàng ai cũng tin rằng mình là
một và chỉ là “duy nhất” của M. Họ ra sức chăm lo cho M từng li từng tí
một.
M bảo: “Yêu là yêu vậy thôi chứ chắc gì nó đã cưới mình nên phải bắt
cá hai tay cho chắc ăn!”. Ai gặp M lần đầu tiên cũng thấy cô thật hồn
nhiên, thậm chí còn “chê” cô trẻ con quá. Nhưng cô đốp lại ngay: “Bên
ngoài là thỏ non, nhưng bên trong phải là cáo!”. M đọc rất nhiều sách
báo dạy về “nghệ thuật sống”. Và cô đã “áp dụng” được như thế này:
Lớp tổ chức lao động công ích, M xuât hiện lăng xăng rất nhiều trước
mặt mọi người nên được nhìn nhận là “tích cực và hăng hái”. Nhưng,
một số bạn tinh ý lại bảo rằng M chẳng làm được tích sự gì cả. Gia đình
chủ nhà, nơi M ở trọ tổ chức đám cưới cho con. Cô sang bên đó làm
giúp. Chỗ nào cô cũng chạy đến và bảo “để cháu giúp cho”. Nhưng kì
thực, cô chỉ ngồi đó với những động tác rất chậm chạp và uể oải. Hôm
sau, xong công việc, bà chủ lên tận phòng cảm ơn chị em cô và không
quên mang theo một túi hoa quả to. Nhận quà, M nháy mắt với em mình:
“Thấy chưa! Lần sau cứ thế nhé! Đi làm giúp ai thì đi nhưng đừng có
làm hùng hục như trâu húc mả. Chỉ cần xuất hiện thật nhiều trước mắt
mọi người là được!”.
Những lúc M và một trong hai chàng của cô đi chơi, cô thường giả bộ
như “vô tình” quên không sắm vài thứ nên rủ chàng “thử tạt vào siêu thị
cùng em xem có mua được thứ gì không”. Cô đóng kịch rất khéo nên
chàng nào cũng vui vẻ, thậm chí hãnh diện vì được dịp hào phóng trả
tiền cho người đẹp.
Năm nay M bắt đầu đi làm. Đến cơ quan mới, cô vận dụng tất cả những
kiến thức về “nghệ thuật sống” đã học hỏi được để “điều chỉnh các mối
quan hệ một cách hài hoà”. Ai cô cũng không ngần ngại ban phát lời
khen. Cơ quan có những chuyện không được tốt lắm và cần mọi người
đóng góp ý kiến để xây dựng. Mọi người cãi nhau, tranh luận nhau gay
gắt, nhưng cô chỉ nói vuốt đuôi theo mọi người thôi. Nếu có ý kiến thì
cũng chỉ “trớt” qua và không đụng chạm, không làm ảnh hưởng đến ai
cả. Vì vậy, cô luôn được yên ổn.
Lối sống nghệ thuật hình như rất được giới trẻ tán thành và tích cực học
tập lẫn nhau. Không chỉ con gái mới biết “sống nghệ thuật” mà các
chàng trai cũng thế. Trên báo chí ngày nào chẳng có những câu chuyện
lừa tình của những chàng họ “Sở”. Có người biết rõ hoàn cảnh của
chàng, thậm chí biết rất rõ rằng chàng đã có vợ và mình không bao giờ
có thể bước vào cuộc đời chàng mà vẫn yêu, không dứt được ra khỏi
chàng mới khổ chứ!
Một anh bạn tôi nổi tiếng về “sở trường” thay người yêu như thay áo đã
rỉ tai tôi thế này: Càng giả vờ thật thà, các em càng dễ “chết”. Vì thế,
mỗi lần đi cưa một đối tượng mới, tớ đều tỏ vẻ rất chân thật, không hề
giấu giếm chuyện cũ của mình. Tất nhiên, cô gái nào mà chẳng xúc động
khi gặp được một người “chân thành” như thế. Thế là các em “đổ” thôi.
Nhưng các cô đâu biết rằng đó chính là “bài” mà tớ thường đem ra áp
dụng với nhiều cô gái khác. Cậu bạn còn nói thêm: “Thật thà” cũng là
một “nghệ thuật” đánh gục đối tượng.
“Nghệ thuật” trên con đường chinh phục đã là cao tay, nghệ thuật “rút
lui” còn cao tay hơn. H, cô bạn của tôi đã từng khóc rưng rức khi người
yêu ra trường và nói lời chia tay: “Anh ấy bảo anh ấy rất muốn cưới tớ
làm vợ, nhưng còn công việc, còn gia đình nên đành phải chia tay. Hãy
thông cảm cho anh ấy. Anh ấy bảo, dù không lấy được nhau nhưng vẫn
yêu tớ. Cậu thử nghĩ xem, đã nói thế thì tớ còn trách gì được anh ấy
nữa!”
Còn nhiều những câu chuyện về “nghệ thuật sống” của các chàng, các
nàng nữa, nhưng tôi không thể kể hết ra đây được. Nếu để ý trong cuộc
sống hàng ngày, các bạn sẽ gặp rất nhiều những gương mặt như thế.
Không biết các bạn nghĩ gì, nhưng tôi không tán thành kiểu sống không
thật lòng mình như vậy.
Theo Báo Tuổi trẻ
...