Sáng nay người đàn bà ấy lại đến tìm tôi. Nàng đang phát điên lên vì đứa con trai vừa mới mất. Còn tôi thì phát điên lên vì sự cầu xin của nàng. Mới đầu là yêu cầu, đề nghị và sau là năn nỉ. Giờ thì nàng đang quỳ xuống chân tôi, khuôn mặt bễ bãi mồ hôi và tóc rối. Nàng ngước đôi mắt tuyệt vọng nhìn tôi như một vị Chúa cứu thế, chỉ vì tôi là kẻ có chút quyền hạn ở cái nghĩa địa này. Tôi im lặng nhìn nàng với vẻ tuyệt vọng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nghĩa địa của những người sống Nghĩa địa của những người sống TRUYỆN NGẮN CỦA DI LISáng nay người đàn bà ấy lại đến tìm tôi. Nàng đang phát điên lên vì đứa con trai vừamới mất. Còn tôi thì phát điên lên vì sự cầu xin của nàng. Mới đầu là yêu cầu, đề nghị vàsau là năn nỉ. Giờ thì nàng đang quỳ xuống chân tôi, khuôn mặt bễ bãi mồ hôi và tóc rối.Nàng ngước đôi mắt tuyệt vọng nhìn tôi như một vị Chúa cứu thế, chỉ vì tôi là kẻ có chútquyền hạn ở cái nghĩa địa này. Tôi im lặng nhìn nàng với vẻ tuyệt vọng không kém. Tôicũng đau lòng vì thằng bé con trai nàng, đứa trẻ 7 tuổi nhỏ thó và nhanh nhẹn như mộtcon chim sẻ.***Tôi gặp nó lần đầu tiên hồi mùa thu năm ngoái, khi nó đứng lẫn trong đám trẻ làng sợ sệtvà thằng nhóc bé nhất ấy đã lấy can đảm vào phòng tôi xin phép cho chúng được vàochơi trong nghĩa địa. Tôi nhìn đứa nhỏ có đôi mắt to rất sâu trên khuôn mặt ngăm ngămđen. Đôi môi nhợt nhạt nhỏ xíu và mái tóc quăn ánh nâu chẳng chút gì của một cậu bécon quê mùa lam lũ. Tôi không từ chối được lời thỉnh cầu từ một đứa trẻ như thế. Cónhững khuôn mặt luôn thuyết phục người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho dù đó chỉ làmột đứa trẻ, nó là sự pha trộn giữa vẻ tội nghiệp và kiêu hãnh, giữa đáng thương và caoquý, giữa thông minh và khờ khạo. Lũ trẻ đến từ ngôi làng xứ đạo dưới chân núi vàchúng đã leo bộ gần hai cây số để lên đến đây. Chúng gọi đây là công viên, và chúng tôicũng gọi như thế, để tránh cái từ u ám gợi lên nỗi chết chóc. Đây là nghĩa địa dành chonhững người giàu có và nổi tiếng, những người có khả năng chi trả cho những mảnh đấtvĩnh cửu với thảm cỏ xanh mượt, hàng rào hoa giấy, ghế xích đu, bàn uống nước bằng đágiả gỗ sồi và tất nhiên, cả một phiến đá đen đắt tiền ghi danh chủ nhân của ngôi mộ sangtrọng.Trước đây, nghĩa địa này chỉ là những quả núi hoang vu chơ vơ giữa lưng chừng trời,cách trung tâm thành phố một giờ ô tô. Thế rồi ngài chủ tịch tập đoàn An Lạc đã cho phạtbằng ba chỏm núi và làm một con đường tuyệt đẹp dẫn lên đỉnh. Giờ hai bên đường đãrực rỡ những rặng trúc đào. Trên ấy có cả hồ nước, đài phun, liễu rủ, đền đài, phù điêu vànhững bức tượng tinh xảo của các vị thần. Đây đích thị là một công viên, một thành phốcủa những người chết. Ngài chủ tịch đặt tên ba ngọn núi là Phong Lan, Địa Lan và MộcLan, lại phân khu riêng dành cho các nghệ sĩ, chính khách trên đỉnh Mộc Lan với nhữngmộ phần rộng vài trăm mét. Ngài cho xây vài ngôi mộ mẫu và phóng ảnh lên màn hìnhrộng trong ngày hội nghị khách hàng.- Đây sẽ là tương lai của chúng ta và sự tiện nghi bậc nhất mà chúng tôi sẽ dành cho quývị trong suốt quá trình quý vị sở hữu một mảnh đất ở đây. – Ngài tuyên bố như thế.Không ai nghi ngờ gì điều đó. Chỉ nội những lối đi rải sỏi kia thôi và con đường lát gạchphẳng lì như một sân gôn đã đủ khiến các khách hàng hồ hởi rút tài khoản. Xưa nayngười cõi sống vinh quanh là thế trên bục diễn thuyết, trên sân khấu lớn, trên du thuyền,trên phi cơ riêng, khi về cõi vĩnh hằng thảy đều nằm lại trên cánh đồng âm u cỏ dại haylùm lùm những mộ phần xếp hàng thẳng lối trong nghĩa trang chật hẹp của thành phố.Khi ấy nông dân cũng như tỷ phú, thằng tử tù hay ông giáo sư, người đàn bà gánh nướcthuê hay một nữ hoàng sắc đẹp cũng lại bằng vai phải lứa như nhau, cùng nằm xếp hộptrên những vùng đất quê mùa, hoang dã. Nhìn đã thấy không muốn chết. Ngài chủ tịchchỉ rõ ra điều ấy. Còn bây giờ, sản phẩm của Tập đoàn An Lạc khiến người ta thở phàoxua đi một nỗi ám ảnh. Đây rõ ràng là ý tưởng sáng tạo bậc nhất của một thế giới vănminh.- Không một kẻ nào ngoài đẳng cấp được bước chân vào nơi này. – Ngài chủ tịch có đôimôi mỏng dính vung tay trong phòng họp của khách sạn năm sao.Màn hình chuyển sang toàn cảnh thiết kế của công viên. Một vài người tham dự hội nghịkhẽ thở dài khi kề sau đó là phần công bố bảng giá cho từng khu đất. “Đắt quá, đất nghĩađịa mà đắt chi ngang nhà ở”. Những tiếng xì xào nổi lên. Ngài chủ tịch nhận ra ngay điềuấy, hoặc giả ngài đã biết điều ấy từ trước khi quyết định phạt bay ba chỏm núi sừng sữngtừ thuở hồng hoang. Đôi môi mỏng dính hơi mỉm cười.- Nhưng chính giá tiền của các lô đất sẽ bảo vệ được công viên của chúng ta. – Ngài bảothế.Đúng thế, đúng thế. Không một kẻ nào ngoài đẳng cấp được chết ở nơi này. Nếu tập đoànAn Lạc hạ giá thành xuống chỉ bằng một phần mười như thế, công viên sẽ trở thành cáichợ. Nó sẽ lại giống như nghĩa địa làng mà thôi. Nhất trí, nhất trí.- Đây sẽ được coi là Beverly Hill của thế giới bất tử. – Ngài chủ tịch kết luận trước khikết thúc hội nghị và trên màn hình hiện ra bông mộc lan trắng muốt là logo của tập đoàn.Khách hàng hể hả ra về. Chỉ trong vòng vài tháng sau đó, những lô đất trên đỉnh MộcLan đã được bán hết veo. Chủ nhân của chúng phần nhiều còn rất trẻ, hoặc chí ít cũngđang khỏe mạnh, nhưng họ sớm lo cho hậu sự. Giờ đất còn đương giá thế, chỉ sau chụcnăm nữa sẽ tăng vọt lên gấp mười, hai mươi lần ...