Danh mục

Nghiệp chữ

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 541.63 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Đại ca ơi nghe điện thoại. Có điện thoại nè đại ca ơi. Im lặng cho đại ca nghe điện thoại..." Cái điện thoại của Bách vừa rung lật bật trên bàn, vừa nheo nhéo réo gọi. Cô bạn cùng phòng liếc nhìn Bách, cười khì: "Đồ quỷ. Tướng tá có một xách mà đòi làm đại ca!". Bách cũng cười. Không biết đứa nào đã nghịch ngợm cài cái thứ nhạc chuông không giống ai này cho cô, nhưng phải công nhận trong từng thời điểm, như lúc này, nó cũng góp phần... giảm stress! Số điện thoại lạ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nghiệp chữ Nghiệp chữ TRUYỆN NGẮN CỦA CẨM GIANG1.NVTPHCM- Đại ca ơi nghe điện thoại. Có điện thoại nè đại ca ơi. Im lặng cho đại canghe điện thoại...Cái điện thoại của Bách vừa rung lật bật trên bàn, vừa nheo nhéo réo gọi. Cô bạn cùngphòng liếc nhìn Bách, cười khì: Đồ quỷ. Tướng tá có một xách mà đòi làm đại ca!.Bách cũng cười. Không biết đứa nào đã nghịch ngợm cài cái thứ nhạc chuông khônggiống ai này cho cô, nhưng phải công nhận trong từng thời điểm, như lúc này, nó cũnggóp phần... giảm stress!Số điện thoại lạ hoắc. Bách vừa cầm lên đã tắt vì điện thoại đổ chuông hơi lâu. Có lẽ,người gọi nhầm số.Cái điện thoại lại rung lật bật... Giọng một người phụ nữ nghe chừng không quen, khẩnthiết muốn gặp Bách. Chị là Cẩm Lệ, ở huyện T. nè... Chị đã có lần gặp em qua điệnthoại mà.... Bách dạ sau một cái hẹn, tắt máy rồi mà vẫn chưa định hình được ngườimình sẽ gặp: Uhm... tui mà biết chị là ai chết liền!. Đi nhiều quá, gặp nhiều người quá,nhưng cái chính là phải viết theo yêu cầu... nhiều quá, nên có những người Bách gặp mộtlần nhớ tới già, có những người gặp hoài mà vẫn... quên! Đôi lúc, Bách hơi sợ hãi khichợt thấy mình có lúc viết theo quán tính, theo thói quen chứ còn cảm xúc đã phai bớt đirồi, nếu không nói đôi lúc không còn cảm xúc trong từng câu chữ! Đây chắc hẳn làmột nhân vật của mình, mới biết mình, mới gọi mình... thế là mình lại quên!Cứ để cái tâm trạng này chế ngự mãi thì không biết sẽ buông bút lúc nào đây... Thế mà,hồi đó khi nộp đơn học chuyên ngành báo chí, Bách đã hăm hở biết bao nhiêu. Chakhuyên: Con gái kiếm việc nào đó nhẹ nhàng hơn đi con! Làm báo đồng nghĩa với làmchính trị, mà con thì... văn nghệ quá! Bách chỉ cười hi hi, biết cha nói vậy thôi chứquyền quyết định là ở cô. Ai biểu, cha đặt tên con là Bách làm chi. Cái tên con gái màgiống tên một loài cây rừng, cứng và… lụ khụ, bởi vậy mới ăn cơm nhà vác ngà voi, toànlàm chuyện bao đồng! Tưởng là sẽ “bao đồng” hết kiếp này, ai dè, mới có mười nămtheo nghiệp báo mà Bách đã thấy mình sắp... hết lửa rồi. Không biết những ngày sắp tớirồi sẽ ra sao…Bách xuống Phố, theo cái hẹn với Cẩm Lệ. Một quán cà phê quen. Quán nhà theo cáchgọi của giới báo chí văn nghệ sĩ trong cái tỉnh lẻ heo hút này. Buổi chiều âm u. Quánvắng. Anh chàng phục vụ thấy Bách, mừng như bắt được của. Không phải mừng vì anh tasẽ kiếm được chút tiền còm nào đó hay là được mở hàng chiều, mà đơn giản, chỉ vì anhchàng đang... sợ ma! Điệu bộ lăng xăng của anh chàng làm Bách bật cười. Tay chủ quánthiệt khéo kiếm nhân viên.Tay chủ quán này cũng là một tay... đại lãn. Tự nhiên bỏ hết công việc nhà cửa vợ conchỉ để làm cái mà mình thích - là cái Phố-văn-nghệ này đây. Thôi thì đủ thứ món hằmbà lằng được cha bày tuốt luốt ra ngoài: thư pháp, tranh, đờn cò treo tường. Một chiếcxe đạp ơi gác lẫn với mấy cái hũ sành thố đất ngửa nghiêng trong góc tường để chomuỗi làm tổ. Một góc quán chất hững hờ vài cái thúng mủng trong đó có mấy túm cỏ laungắt ngoài sông. Mớ lá trúc chểnh mảng nằm lềnh trên sân, thi thoảng mới được quét đimột tí, chỉ khi nào chủ đã thấy hơi bị... chướng mắt. Ông ta bảo để thế cho lãng mạn!Thế mà cũng có khách mới lạ! Hiềm nỗi, quán chỉ đông vào dịp cuối tuần!Kêu một tách cà phê nóng, Bách lim dim mắt nhìn ra sân, hình dung cái bà cô Cẩm Lệnào đó, không biết già trẻ lớn bé ra sao mà tự tin xưng chị với mình dữ vậy ta? Thốtnhiên, Bách thấy... lạnh xương sống, giống như mình đang ngồi chờ đợi một điềm chẳnglành. Cô run run móc điện thoại, gọi cho Di: Ê, xuống Phố nhé.... Cũng may, Di gật.Đại ca ơi nghe điện thoại.... Bách mở máy. Là Cẩm Lệ. Nhưng sao lại tắt rồi? Cô nhìnra ngoài quán, hình như có một người phụ nữ đổ gục trên chiếc xe đạp mini cũ kỹ...2.Buổi chiều cách đây mười lăm năm, cũng vào giờ này, khi đang ngồi cho con bú thìngười ta cho tôi hay chồng tôi đã chết. Ảnh chết thê thảm trên đường vì tai nạn giaothông. Tôi tưởng mình cũng chết theo, tay chân lạnh ngắt. Đứa nhỏ đang bú khóc thét lênvì bỗng dưng hết sữa. Cây cột cái của tôi, nơi nương tựa cả về tinh thần lẫn vật chấttưởng bất khả xâm phạm của tôi không còn nữa. Tôi biết làm sao đây!Sau đám tang ảnh ba tháng, tôi bắt đầu bán dần những thứ có giá trị trong nhà để duy trìcuộc sống cho ba mẹ con bởi những đồng tiền cuối cùng cũng đã hết. Con gái tôi còn quánhỏ, tôi lại yếu đau luôn. Tôi cũng chưa biết làm chuyện gì để sống. Từ nhỏ tới lớn lo đihọc, vừa xong Tú tài tôi lấy chồng và được ảnh bảo bọc đúng nghĩa, tới giờ đó. Nhưng sốtài sản dù lớn trong nhà rồi cũng bán hết, và cũng không giúp ích gì cho tôi. Bởi miệngăn núi lở, sau một thời gian ngắn ngủi, khoản tiền bán của đó cũng bay đi sạch sẽ. Mộtngười quen đề nghị tôi đi phụ bán quán cà phê, kiếm tiền nuôi con. Không suy nghĩ, tôiđồng ý.Gởi mấy đứa con cho mẹ già, tôi đi phụ bán cà phê.Còn trẻ, lại có chút sắc vóc nên tôi hút khách lắm. Ban đầu cũng ngại, sau quen dần, dùở xóm tôi người ta kỵ cái nghề bán cà phê này như kỵ tà ma. Nhưng cuộc sống mà!Đồng lương chủ quán trả cho tôi vừa đủ ăn cơm ngày một bữa. Hai đứa con tôi gửi bàngoại nheo nhóc suốt mấy tháng liền, không được ăn uống đầy đủ, đau yếu quặt quẹo.Bữa nọ, thấy tôi buồn rầu, một ông khách có vẻ quan tâm hỏi han. Tôi cứ thật thà tâm sự.Ông khách tốt bụng rút ra một món tiền, bảo đem về cho má tôi lo cho các cháu. Tôi ngỡngàng và e ngại. Xấp tiền khá dày, cũng cỡ 5, 10 tháng lương của tôi chứ không ít.Nhưng ông ta bảo cứ cầm, nếu ngại thì coi như ông cho mượn, khi nào trả cũng được.OK. Tôi cầm.Ở đời chẳng ai cho không ai cái gì. Sau đó, tôi khó thể từ chối được lời mời mọc rủ rê củaông ta vào một nơi nào đó để... tâm sự! Những khái niệm về đạo đức không còn nữakhi nghĩ đến những gương mặt lem luốc thơ ngây của các con tôi. Một liều ba bảy cũngliều. Những người đàn ông và trò mua bán thân xác được khoác với cái vỏ đạo đức vôcùng tận của họ dần dần dạy tôi những bài học tàn ...

Tài liệu được xem nhiều: