Danh mục

Nghiệp Chướng

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 108.05 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi gặp Tịnh hôm thứ bảy vừa qua ở chùa Quan Âm Thiền Viện , nhìn cái mặt buồn thiu , tôi nghĩ chắc lại chuyện người mẹ ghét bỏ cô , đúng là một chuyện đáng thương cho những người con có mẹ mà không sao kêu lên được tiếng mẹ ơi . Chúng tôi quen nhau khi cùng đứng ngắm tượng Phật Bà Quan Âm giữa sân chùa . Lúc đó nhìn thấy Tịnh đứng trầm ngâm như hồn vía lạc đi đâu , ánh mắt thật buồn ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nghiệp Chướng Nghiệp ChướngTôi gặp Tịnh hôm thứ bảy vừa qua ở chùa Quan Âm Thiền Viện , nhìn cái mặt buồn thiu, tôi nghĩ chắc lại chuyện người mẹ ghét bỏ cô , đúng là một chuyện đáng thương chonhững người con có mẹ mà không sao kêu lên được tiếng mẹ ơi . Chúng tôi quen nhaukhi cùng đứng ngắm tượng Phật Bà Quan Âm giữa sân chùa . Lúc đó nhìn thấy Tịnhđứng trầm ngâm như hồn vía lạc đi đâu , ánh mắt thật buồn . Còn tôi cũng đứng lâm râmkhấn nguyện , chỉ cầu xin sức khỏe được tốt để cho con cháu nương nhờ được ngày nàohay ngày ấy , như nấu cơm dùm lúc con cái đi làm quá bận rộn , coi sóc các cháu dùmkhi con cái phải đi công tác xa , cùng vài ba chuyện lặt vặt không đáng kể . Tôi sắp xếpcông việc của mình nên cũng có thời gian để giúp con , giúp cháu . Tôi nói chừng nàomẹ yếu thì thôi . Mấy đứa nhỏ nhìn tôi cười tranh nhau nói mẹ còn lâu mới yếu , mẹsống trên cả trăm tuổi lận . Tôi trợn mắt đùa vậy là để tụi con đì mẹ chứ gì ? .Phải nói tôi là một bà già rất hiểu tâm tình tâm tư của mọi người chung quanh cuộcsống của mình , nên bỗng nhiên được mọi người trao cho mảnh bằng nhà tâm lý học ngang xương . Nếu ai mà hỏi sao hồi đó chị không đi học để lấy bằng cho rồi , thì tôibảo shi` hụt có nửa điểm không thôi đã mở văn phòng từ lâu à nha . Dí dõm rứa cũngkhiến thiên hạ cười thật vui . Cho nên tôi được mệnh danh là người mẹ vui vẻ . Thật racũng có những lúc bực dọc , nhưng thiệt giống như lửa rơm , cháy nhanh mà dập tắt cũnglẹ . Cả cuộc đời chẳng hề giận hờn ai mà phải để trong bụng , cứ theo mình suy nghĩ ,người giận mới là người thực sự đau khổ . Người làm cho mình giận thì họ đã khoái chíxong thì quên mất rồi , với lại khi giận khi nhìn vô gương thiệt là xấu xí , mười hai congiáp chả giống con nào cả , cho nên ngu sao mà giận hờn cho thiệt thân mình . Nói tôivô tư , thì nhất định là sai , có lẽ dùng chữ hồn nhiên tôi thích hơn, bởi gặp bất cứ chuyệngì xảy ra thì trước tiên tôi hay tự nhủ bình tỉnh ...bình tỉnh . Chuyện gì ai cho to lớn màgặp tôi là hóa nhỏ liền , rồi chuyện nhỏ thì hóa không mà hình như điều này tôi học từnhững người mang tư tưởng bao dung yêu chuộng hòa bình .Ái dà tôi lại đi một vòng chi mà xa xôi vạn lý khiếp luôn , bị tôi đang nói về nhân vật tênTịnh đó mà . Tôi quen Tịnh hơn 10 năm rồi và cũng làm nhà phân tích tâm lý tư cho cô tacũng ngần bằng ấy năm tôi quen biết . Những ngày lễ Vu Lan , đó là ngày báo hiếu chocha mẹ . Tôi vẫn thấy Tịnh cài trên ngực một đóa hoa màu hồng , chứng tỏ cô ta còn mẹnhưng khi tôi hỏi về mẹ của cô thì cô cứ bị nghẹn ngào . Chừng chúng tôi có độ thân thiết, thì cô ta hỏi tôi chị có tin vào nghiệp chướng không ? . Điều đó thì hẳn nhiên là tôirất tin . Cô cho biết mẹ cô có rất nhiều con cái , nhưng cô là đứa con độc nhất bị ghét bỏmà gần như là thù hằn . Nghe những câu chuyện cô kể thì tôi cũng khó hình dung sao màcó chuyện kỳ cục đến như thế ?. Cô tâm sự với nụ cười gần như muốn khóc ,khi nàonhững món ăn bị thiu không ai thèm ăn thì bà mẹ kêu Tịnh lấy về mà ăn ,rất nhiều bửatiệc trong gia đình bà mẹ luôn đưa mắt theo dõi coi Tịnh ăn cái gì ,hể thấy cái nào ngonthì mang giấu đi , đồ bị chê thì kêu Tịnh ra điều vồn vã ăn đi ...ăn đi . Làm cho mọingười nhìn vô tưởng đâu Tịnh cũng được đối xử công bằng . Mới đây, trong một dịp gặpgỡ gia đình , bà chị dâu mang đồ ăn tới quá nhiều , lúc tan tiệc kêu gọi mọi người mangvề dùm . Con cái ai lấy gì cũng được , bà mẹ chỉ cần nhìn thấy Tịnh đứng lên lấy là bànhào tới dòm ngó kiếm chuyện liền ,đưa tay tém tém , túm túm làm cho Tịnh bị tổnthương , miếng ăn có đáng gì và Tịnh đâu có thiếu thốn .Tịnh cũng có phân trần , nhưngngười trong gia đình cứ lấy cớ là mẹ già rồi hơi đâu mà để bụng . Người không đứngtrong hoàn cảnh thì làm sao mà biết nỗi đau của người khác , nên Tịnh từ đó có chuyện gìcũng đành phải u uất để trong lòng.Tịnh kể với tôi khi cả gia đình còn ở Việt Nam, lúc đó gia đình cũng rất khó khăn, chậtvật .Nhưng Tịnh là một người rất biết tự trọng , cô bảo khi cô mang thai thì chồng bị bắttrong một chuyến vượt biên ,tiền bạc bị tiêu sạch cho cuộc ra đi đó . Tịnh may mắn còncó một cô bạn rất tốt bụng thường hay giúp đỡ . Cô bạn có một sạp hàng trong chợ , sángnào Tịnh cũng ra chợ để phụ giúp người bạn buôn bán , tới trưa sau khi ăn cơm hàngcháo chợ xong thì Tịnh về nhà để ngủ trưa ,rồi chiều mới ra lại phụ bán hàng tiếp cho bạn. Sau khi dẹp hàng sạp Tịnh về luôn nhà bạn ăn cơm tối rồi mới về nhà . Có một buổi trưaTịnh bảo ,đã muốn quên đi cho đỡ buồn tủi nhưng không sao quên được , câu chuyện nhưmột cây gai đâm trong tim , cứ mỗi lần nhớ tới thì bị mũi gai lún sâu vào làm nhói buốtcả lòng ngực. Trời Sài Gòn hôm đó đã vào mùa hè nên thật là oi bức , Tịnh mang cáibụng bầu ì ạch từ chợ trở về , vừa thấy Tịnh bước vô nhà , bà mẹ đang ngủ trưa vội vùngđứng lên thật nhanh đi vào bếp mang nồi cơm trên bếp cất vội vào tủ rồi khóa bằng cái ổkhóa thật lớn . Tịnh nhìn thấy hành động của người mẹ thì đứng chết lặng cả người , nhìngương mặt người đàn bà đã mang nặng đẻ đau mình ra giống như một con người nào thậtvô cùng xa lạ . Cái miệng với đôi môi mỏng rít chặt , mím lại giống như một sợi chỉ , ánhmắt sòng sọc lên với những tia máu đỏ trong tròng mắt . Tịnh cảm thấy chới với gần nhưđầu gối muốn khụy xuống ,rồi run rẩy đi vào chiếc gường của mình , đưa tay tìm lấy mộtchiếc khăn lông tắm to trong vô thức trãi ra trên gối , Tịnh nằm nghiêng xuống để mặccho hai hàng nước mắt cứ thế mà đổ tuôn như hai dòng suối tưởng chừng không bao giờvơi đi .Tôi bấy giờ nói với Tịnh bất cứ điều gì thì mình nên tìm ra nguyên nhân của sự việc .Tịnh kể vào lúc cô ta mới mười sáu tuổi . Ông già của Tịnh lúc đó có một cô bồ trẻ , chỉhơn Tịnh 2 tuổi . Bỗng dưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra , cô ta ngang nhiên tìm đếnnhà . Thật xui hôm đó lại có bà già ở nhà . Người cha run sợ quýnh lên nói cô ta là bạncủa Tịnh , và ông đã chận Tịnh ngay trước nhà khi cô vừa đi học về , ông nói cứ ...

Tài liệu được xem nhiều: