Danh mục

Ngoài cửa sổ, nắng tan…

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 176.86 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

I “Nắng bữa nay đẹp quá ta!”- Bé Sáu thò đầu qua khung cửa sổ vừa mở tung, bật ra một câu như một tiếng reo. Tịnh nghiêng đầu theo ánh nhìn con nhỏ. Ngoài ô cửa vuông vức, như có một tấm màn vàng rượi buông xuống từ tầng cao. Lấp là lấp lánh muôn vàng sợi nắng óng suốt đan xéo trong vòm lá nêm mơn mởn xanh. Xa hơn một chút, là cả biển nắng rực rỡ vàng chói dập dềnh , đu đưa theo chuyển động rạt rào từ đám bắp non đương phất ngọn xanh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngoài cửa sổ, nắng tan… Ngoài cửa sổ, nắng tan… TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀI“Nắng bữa nay đẹp quá ta!”- Bé Sáu thò đầu qua khung cửa sổ vừa mở tung, bật ra mộtcâu như một tiếng reo. Tịnh nghiêng đầu theo ánh nhìn con nhỏ. Ngoài ô cửa vuông vức,như có một tấm màn vàng rượi buông xuống từ tầng cao. Lấp là lấp lánh muôn vàng sợinắng óng suốt đan xéo trong vòm lá nêm mơn mởn xanh. Xa hơn một chút, là cả biểnnắng rực rỡ vàng chói dập dềnh , đu đưa theo chuyển động rạt rào từ đám bắp non đươngphất ngọn xanh rì giỡn cùng bầy gió. Nắng về thật rồi, không còn là cái nắng lợt nhách, ủê trong những xóm đông gió lùng bùng quần đảo. Cũng không phải cái nắng ẽo ợt rớt lạisau Giêng, thấy đó rồi mất đó như đứa trẻ nhõng nhà nhõng nhẽo thích chơi trò đi trốn đểbắt người khác phài ngóng cổ tìm. Nắng giờ đã cởi bỏ hoàn toàn manh áo nhợt nhạt, rờ rỡphơi tấm thân chói lọi ôn choàng lên hết thảy: Mấy cây nên già chi chít vàng hoa lẫnnắng bên cửa sổ, rãy bắp dưới đám đất gò, cả bãi cỏ mướt mát trải dài từ né chân gò ra xangút ngát. Tự nhiên, Tịnh muốn dịch sát lại bên cửa sổ như Bé Sáu. Chỗ đó sẽ thấy mồnmột cái cây gióng rút chuồng được giở lên. Rồi tuôn ra liền sau đó, núc ních chen chúcnhau những thân mình xốp xộp đám lông trắng, nâu lẫn lộn. Ở chỗ đó còn thấy rõ mộttấm lưng rộng, vắt vẻo trên vai cây hèo dài, lừng đững từng bước theo sau bầy cừu rửngmỡ. Tấm lưng đó, ba bốn tháng nay cứ thoáng tới thoáng lui lúc bên hông, lúc trước cửa,lúc ở hẳn luôn ở trong nhà trẻ Tịnh. Bữa xin nước uống, bữa mượn cái kéo, bữa đóngdùm Bé Sáu cây đinh bị sút ra của con ngựa gỗ vẫn để góc phòng cho mấy đứa nhỏ cưỡichơi. Riết rồi tấm lưng đi hẳn luôn vô giấc ngủ Tịnh hồi nào không biết. Để thoảng đôi bađêm Tịnh lại giật mình lúc nửa khuya, bồn chồn giằng xuống cảm giác rạo rực tuồn ra từgiấc mơ ngả đầu lên một tấm lưng trần đậm mùi đàn ông lẫn mùi nắng nồng khê.Cũng đôi ba lần như thế Ngà dỗ con xong lọ mọ xuống gác, phát hiện Tịnh trao tráo mắtngó trần nhà.“Đã nói rồi… Đến tuổi này không chồng là khó ngủ à!”- Khinh khích cười, Ngà tự nhiênsờ tay lên ngực Tịnh, xoa xoa giỡn lả: “ Vẫn còn săn cứng vầy mà. Lo mà kiếm ôngnào…Chớ chờ nhão nhợt hết ra không phải uổng a!”“Kệ tao! Đâu phải ai cũng giống như mày…”. Hất tay bạn, Tịnh vùng vằng quay mặt vôvách tường. Sau lưng im re, lát sau nghe hắt lên tiếng thở dài thõng thượt. “Thì tao nói lànói vậy… Đàn bà. Có một thằng chồng bên cạnh, vẫn hơn.”Quay lại, Tịnh thấy một dáng người còng queo ngồi ôm gối cúi đầu. Chợt hối hận vì hìnhnhư mình đã lỡ lời. Nếu đổi lại là Tịnh, chắc một đầu cái gối Ngà ôm đã nhoẹt nhoènnước mắt.Nhưng Ngà lại không phải là một đứa ưa rưng rức hay mau sụt sịt sụt sùi. Ngày nó xáchgiỏ tới tìm Tịnh, cặp mắt đỏ kè còn sưng lên hít rịt mà giọng vẫn đớt đả tỉnh khô: “Nghenói mày chùi đít trẻ nhỏ quen tay, ra nhờ mày nuôi đẻ dùm tao.”Không hỏi, nhưng Tịnh biết giằng dai với mối tình sáu năm của nó vậy là chấm hết.Chấm hết nhẹ huề về phía người kia bằng một đám cưới. Còn nó, nặng nề với hơn 9tháng lạch bạch vác cái bụng cứ nây nẩy tròn lên.“Kệ. Coi như có cái để mà thù mà nhớ chớ mày!”. Nó buông một câu chua lè, nhưng mặtmũi vẫn dửng dưng như đang nói chuyện người nào.Tịnh thấy thà mà nó khóc.IIVừa cột lại cái đuôi gà nhỏng lên sau gáy con bé tóc rối bù mới nhõng nhẽo trèo vàolòng, Bé Sáu vừa tủm tỉm miệng hỏi nó, vừa len lén mắt ngó về phía Tịnh:“Chà. Sao giờ chưa thấy chú chữa bệnh cho ngựa gỗ tới nữa hả Bon? Bon nhớ chúhông?”Con bé ba tuổi ngây thơ giương đôi mắt tròn ngọng nghịu: “ Dạ, Bon nhớ ú. Ú sửa ngựacho Bon đó ô!”“Ờ, Bon nhớ chú. Nhưng mà có một người còn nhớ chú hơn Bon đó nha…”“Sáo à!”. Bắt gặp nét phật ý trên gương mặt Tịnh, Bé Sáu lè lưỡi cất lại cái miệng đangcười. Tuy vậy, Tịnh biết thừa lúc Tịnh cúi xuống với thằng bé đang thin thít trên tay, connhỏ vẫn tiếp tục thảy cho cô mấy ánh nhìn tinh nghịch. Nó là người nhìn ra đầu tiên việcngười đàn đó thích Tịnh. Chiều chiều, nó mở rộng cánh cửa ngỏ, toe toét nụ cười đón anhta, liếng lắc nhờ cái nọ cái kia, rồi nhướng nháy với Ngà, tũm tà tũm tỉm ngó vẻ bối rốivụng về của anh ta. Mỗi khi thấy Tịnh ngang qua. Tịnh nhớ bữa anh ta cúa cái liềm cắt cỏvô tay, Tịnh la Bé Sáu te tua về cái tội làm biếng, kêu dẹp bớt đám cỏ lùm xùm sau nhàmà không làm, xuống nhờ nhặn chi cho sanh chuyện. Tưởng con nhỏ tự ái bị la trước mặtngười lạ sẽ làm giận làm hờn như mọi lần. Dè đâu, vừa tót vào nhà, nó đã hấp háy mắtkéo Tịnh lại một góc thầm thì bí mật. “ Biết gì không? Ổng thích chị đó! Chắc cú luôn.Nãy thấy chị bên cửa sổ, ổng ngó chằm chằm. Liềm cắt vô tay cũng không biết. Ghêchưa?”Từ hôm đó Tịnh bắt đầu để ý: hình như anh ta có hay nhìn mình thật. Một lần làm dạn,Tịnh ngó lại. Bỗng chênh chao vì chạm phải một ánh nhìn bỏng rẫy. Chắc cũng từ bữađó, Tịnh thích ngồi gần ô cửa sổ, nhất là vào những ngày nắng đổ nhựa vàng. Khi đàncừu điểm từng cụm, từng cụm bô ...

Tài liệu được xem nhiều: