Danh mục

Ngoài kia có mưa rơi

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 181.98 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu ai đã từng đến vùng đất này hẳn không thể nào quên được cái vùng đất hoang vu nơi đây. Đất trời miền Trung nắng như rang, cát trắng đến nhức mắt. Và chao ôi là gió lào. Thu không hiểu tại sao lại có thứ gió tinh quái đến thế không biết. Phần phật thổi, khô coong cả lá cây và cả những đám cỏ mọc hoang hoải chờ mưa đến sém vàng. Từ chỗ công trình cũ về đây, mất gần một ngày trên ô tô để chuyển từ một nơi thâm u có thác có rừng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngoài kia có mưa rơi Ngoài kia có mưa rơi TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN QUỲNH NGANếu ai đã từng đến vùng đất này hẳn không thể nào quên được cái vùng đất hoang vu nơiđây. Đất trời miền Trung nắng như rang, cát trắng đến nhức mắt. Và chao ôi là gió lào.Thu không hiểu tại sao lại có thứ gió tinh quái đến thế không biết. Phần phật thổi, khôcoong cả lá cây và cả những đám cỏ mọc hoang hoải chờ mưa đến sém vàng. Từ chỗcông trình cũ về đây, mất gần một ngày trên ô tô để chuyển từ một nơi thâm u có thác córừng về gần đến thị xã làm Thu rã mệt. Đời công nhân làm đường, Thu không ngạc nhiênvề những nơi mình sẽ đến. Cũng giống nhau cả thôi, nhưng về đến đây, Thu mới biếtđược rằng tại sao nơi này người ta gọi là chảo lửa. Nắng đến nỗi con người nơi đây chailì, đen nhẻm và cộc tính làm cho Thu ngần ngại. Hầu hết công nhân chuyển từ chỗ làm cũvề đây đều không khỏi ngạc nhiên nhưng họ im lặng, có bao người đã từng đi qua nhữngnơi thâm u, sống hoang trong rừng sâu hàng năm trời, mưa rừng có, lũ có, sốt rét cónhưng họ không ngờ đến cái nắng như nung con người ta đến khô cạn như nơi đây. Cũngcó năm ba người chán nản thậm chí thề độc rằng sẽ bỏ nghề, sẽ về quê hương nhưng rồikhông ai có can đảm từ bỏ cái nghề lang thang này. nó đã in vào máu rồi, lâu lâu khôngthấy mùi xi măng sắt thép là trong người cứ cuống cả lên, chộn rộn làm sao ấy.Thu và đám đàn bà con gái hì hục rinh nồi niêu song chảo xuống tập kết trên một mô đấttrống. Những người đi tốp đầu đã vào đây từ tuần trước, họ đã dựng nhà tranh cót ép chờsẵn, giúp mang vác dụng cụ xuống vừa cười vừa vỗ vai nhau. Sau khi thu xếp mọi thứ cômới lại chỗ thùng xe xách lồng gà xuống đặt vào bóng cây rồi vội vã đi tìm nước uốngcho chúng. Thói quen của Thu bao giờ cũng làm cho công nhân công trường ấm áp phầnnào. Dẫu họ đang làm việc ở đâu, chỗ núi non hiểm trở hay bãi đất trống mênh môngkhông một bóng người xung quanh chỉ toàn là cỏ lác và những đám cỏ lau trắng trời củamột vùng chưa bao giờ họ đặt chân qua khi nghe tiếng gà gáy đều chạnh lòng, thân thuộclắm, cứ ngỡ như là quê hương trong tim mình, là những bóng nắng hột vịt dọi qua máitranh mà khi ra đi mình chưa kịp lợp lại, để bây giờ thấy nhớ là lạ, nhớ thoảng như mùibùn, mùi đất, mùi phân trâu, mùi lúa mới...Thu cũng nhớ quê hương đến nao lòng, nhưng đi là đi. Bỏ mặc anh chị và cháu. Nhữngđứa cháu nhỏ đầu đầy sài và thân đầy ghẻ lở mà mỗi chiều Thu thường đi tìm nước đắngvề đun tắm cho chúng. Nhiều đêm, Thu cứ nghĩ, không biết cái đầu của thằng cả đã lànhhẳn sài chưa, con bé con có còn gãi ngứa suốt đêm không ngủ mà trằn trọc mãi. Thu mồcôi cha từ khi chưa lọt lòng mẹ, rồi cũng không thấy mặt mẹ khi bà cũng bỏ cô mà đi khisinh cô. anh cả đã nuôi Thu như nuôi thêm một người con, cho Thu ăn học nên người nhưbao nhiêu đứa con gái trong làng ngày trước.Thu cứ thế lớn lên như những thôn nữ khác trong làng nếu định mệnh không cho cô gặpngười ấy. Người ấy là kĩ sư cầu đường về thi công cây cầu bắc qua dòng sông Thơm quêThu. Lúc đó Thu chỉ như một búp sen non vừa chớm vụt lên khỏi mặt nước. Hai má ửngtrái đào lấp ló sau làn nón và đôi vú chỉ nhỉnh hơn chỏm cau làm người ấy mê mệt. Rồitán tỉnh. Rồi hẹn hò. Rồi những đêm trăng đầy sao trên bờ đê. Rồi say rồi tỉnh. Thu cứsống như thế cho đến khi chiếc cầu mới sừng sững vươn dài từ bờ bên này sang bên kiasông. Người ta về khánh thành rồi ra đi không một lời từ biệt. Thu bỏ làng đi tìm một lờigiải thích, lang thang hết công trường này sang công trường khác. Riết rồi quen. Dẫutrong thâm tâm chỉ đôi ba lần gợn lại chuyện cũ, không còn cả ý định kiếm tìm nhưngkhông thể bỏ được cuộc sống công trường vốn đã thân thuộc với Thu lắm lắm.Với Thu, mỗi lần chuyển nơi ở mới là bắt đầu một cuộc sống mới. Đôi lúc ngồi nhìnhoàng hôn xuống sau những bờ lau thành những vệt vàng như bột màu nước vừa vẽ, Thulại chạnh lòng nghĩ về mình. Từng này tuổi ở quê, chắc bây giờ Thu cũng đã có đến vàimặt con với một anh nông dân nào đó rồi. Không có thể là một anh chồng làm công táctrên xã oai như anh trai cô ngày trước. Nhưng nghĩ chán rồi lại thích cuộc sống bây giờcủa mình hơn, phải liều lĩnh một tí, mưu mô một tí và táo bạo một tí.Trong nhóm nấu ăn cho công trường ở đây có bốn chị em gái cũng trạc tuổi Thu. Họcũng có bao nhiêu phận đời bất trắc. Người chồng bỏ, người lỡ thì, người tình phụ ởtrong một nhà với nhau. Mỗi người một tính. Thương nhau cau sáu bổ ba. Hồi Thu mớiđến ai cũng quan tâm săn sóc cô chu đáo kể cả bày cho cô những điều mà gái quê như cô,dẫu có táo bạo đằng trời, nằm mơ cũng không thể nào biết được.Công trường có đến bốn chục người đàn ông sống xa gia đình. Với họ bốn người phụ nữbây giờ, dẫu có thô lỗ cục cằn đến đâu cũng đáng yêu, đáng được nâng niu trong nhữngđêm cô đơn. Thu dần học được những mánh khó rất đàn bà. Trong những chia khẩu phầndù của ai cô cũng dấu một ít thức ăn ngon ở dưới. Những người đàn ông, những kẻ háuăn cứ ng ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: