Chúng tôi chẳng biết ai là anh, ai là em. Từ ngày có mặt trong căn nhà ấm áp này, chẳng ai bảo cho chúng tôi biết điều đó. Có lần tôi đề nghị với anh bạn cùng nhà kia: - Gọi tớ là chị đi, tớ thích làm chị lắm! Nhưng anh bạn quả là cứng đầu, con trai mà chẳng biết ga lăng nhường nhịn con gái gì cả, lại còn gân cổ lên nói với tôi: - Tớ là anh, gọi tớ là anh đi, tớ sẽ bảo vệ cho cậu Thật nực cười, tôi cần gì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngoan nào, anh sẽ luôn bảo vệ cho em Ngoan nào, anh sẽ luôn bảo vệ cho em TRUYỆN NGẮN CỦA LA THỊ ÁNH HƯỜNGChúng tôi chẳng biết ai là anh, ai là em. Từ ngày có mặt trong căn nhà ấm áp này, chẳngai bảo cho chúng tôi biết điều đó. Có lần tôi đề nghị với anh bạn cùng nhà kia:- Gọi tớ là chị đi, tớ thích làm chị lắm!Nhưng anh bạn quả là cứng đầu, con trai mà chẳng biết ga lăng nhường nhịn con gái gìcả, lại còn gân cổ lên nói với tôi:- Tớ là anh, gọi tớ là anh đi, tớ sẽ bảo vệ cho cậuThật nực cười, tôi cần gì phải bảo vệ cơ chứ. Trong ngôi nhà ấm áp này, tôi cảm thấy đãquá hạnh phúc, lắm lúc hứng chí với cảm giác hạnh phúc ấy, tôi tung một cú đá lên cao.Tức thì có tiếng “á” rất thanh vang lên. Tôi biết như thế là quá đáng với mẹ, từ đó cốgắng kềm nén cảm giác khoan khoái ấy của mình. Ở trong này, một chút nguy hiểm cũngkhông có. Như thế cần gì phải bảo vệ kia chứ! Càng nghĩ càng thấy tức cười.Giận.Tôi chẳng thèm nói chuyện với anh bạn nữa. Cuộc đời vẫn cứ tươi đẹp đấy thôi!Mà thực tình thì thấy buồn. Không nói chuyện nên có cảm giác căn phòng này ngột ngạtbiết bao nhiêu. Suốt ngày tôi chỉ biết chống hai tay lên cằm nhìn ngắm mông lung. Thỉnhthoảng liếc sang anh bạn, muốn biết anh ta đang nghĩ gì. Có lúc bị anh ta bắt gặp, sợ quáquay vội đi. Thôi, đã vậy chẳng thèm nhìn nữa. Người gì đâu mà…“Một chú nhóc” - tôi nghe rõ tiếng vị bác sĩ thốt lên như là vui lắm. Còn tôi thì tròn mắtkinh ngạc, vội hét toáng lên:- Còn tôi nữa, tôi đây mà!Nhưng vị bác sĩ kia không nghe thấy, chắc đang mải cười típ mắt lại chứ đâu. Vớ vẩnthật, con trai, hay con gái gì thì cũng là con của mẹ tôi chứ có phải con bà ấy đâu. Vấn đềlà, bà ấy không nhìn ra tôi để báo với mẹ một tiếng, biết đâu mẹ còn vui hơn nữa.Tủi thân, tôi khóc váng lên, khóc rung cả người mà cả mẹ và vị bác sĩ kia không nghe. Đãthế tôi còn hiện diện trên cõi đời này làm gì kia chứ? Đến lúc tiếng khóc còn lại là tiếngnấc, người tôi vã cả mồ hôi, mệt muốn đứt hơi thì có bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi quay lại,là anh bạn cùng nhà. Anh nhìn tôi bằng cặp mắt hết sức thông cảm và hiểu chuyện. Đượcđà, tôi khóc rống lên một lần nữa. Nhưng lần này cảm thấy dễ chịu hơn.- Đúng là con gái!Tôi im bặt. Không thể yếu đuối thế trước mặt anh bạn kia được.- Nghe tớ nói đây. Rõ ràng là cậu nhỏ hơn tớ, nên vị bác sĩ mới chỉ nhìn thấy tớ màkhông thấy cậu. Thế nên từ nay cậu phải gọi tớ là anh đàng hoàng đấy! Yên tâm đi, anhsẽ bảo vệ cho em mà!Bỗng dưng anh ta đổi cách xưng hô làm tôi đang buồn bực cũng mém bật cười thànhtiếng. Suy nghĩ một lát tôi liền gật đầu đồng ý. Nhưng không phải đề được ông anh bảovệ mà chỉ là tôi chán cảnh sống cùng nhà mà giận nhau rồi. Buồn chết đi được. Nhất làkhi thân phận tôi không được nhìn nhận như bây giờ.Thỉnh thoảng, mẹ lại xoa đầu anh (mà có khi là xoa ngay đầu tôi ấy chứ!) và thốt ranhững lời lẽ nghe hết sức êm ái: “Con trai yêu của mẹ, mẹ dành tất cả cuộc đời còn lạicủa mẹ cho con”. Khi ấy tôi lại bật khóc. Còn tôi thì sao? Sao mẹ lại có thể nói thế khi cómặt tôi ở đây. Anh thấu hiểu tâm trạng tôi, dỗ dành: “Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ cho em,đừng khóc nữa nhé!”. Kèm theo lời nói ấy, anh kéo tôi lại gần anh hơn như để che chở.Một ngày.Tôi hỏi anh:- Chúng ta có ba không anh?- Có chứ! Đương nhiên là có rồi, em ngốc quá!Nếu bình thường, tôi sẽ gân cổ lên cãi. Anh là anh nhưng có hơn tuổi tôi đâu mà bày đặt.Nhưng lúc này, tâm trạng tôi đang có nhiều “uẩn khúc” lắm nên chẳng hơi sức đâu màđôi co.- Thế sao không thấy cha xoa đầu anh em mình giống như mẹ?- Là vì… à, vì… ba bận đi công tác xa.- Nhưng nếu như ba về, cha có yêu thương anh em mình giống mẹ không anh?Anh nhăn nhăn trán, vẻ như không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Biết ngay mà. Anh còncáu:- Em hỏi nhiều thế làm gì?- Em muốn biết - tôi bắt đầu rưng rưng muốn khóc.- Thôi, em đừng suy nghĩ nữa. Như thế sẽ mau già lắm!Tôi không phải sợ… già nên im, mà vì tôi biết anh cũng chẳng biết gì về cha. Thực raanh cũng lo lắng như tôi vậy, nhưng lỡ nhận làm anh nên phải cứng cỏi vậy thôi. Phải chitôi có thể hỏi mẹ. Chắc chắn mẹ sẽ nói cho tôi biết về cha. Tôi tò mò lắm!Một lần duy nhất, tôi lỡ chân làm thành cú va chạm khá mạnh. Khi ấy, một tay mẹ ômbụng vì đau, tay còn lại mẹ xoa đầu anh em tôi. Vẫn bằng giọng rất đỗi êm ái: “Ngoannào con, rồi ba sẽ về với chúng ta. Nhất định ba sẽ về!”.Nhưng chờ mãi chẳng thấy ba về gì cả. Dạo này, mẹ ở hẳn nhà, cứ đi ra đi vào như mongngóng. Thỉnh thoảng lại thở dài (người lớn mà thở dài là đang buồn đấy!). Anh em tôicũng buồn theo. Tôi mong đến ngày được gặp mẹ, được ôm chặt lấy mẹ và an ủi mẹ đừngbuồn nữa, nếu như cha con mãi mãi không trở về.Tôi cũng mong ba lắm, nhưng dù sao tôi cũng chịu đựng được. Tôi muốn ôm bớt cái khổcho mẹ. Ôi, con thương mẹ quá đi mất!Cuối cùng, cái ngày tôi mong đợi cũng đã đến. Hôm ấy, anh dặn tôi:- Anh nhường cho em ra trước đấy! Vì mọi người chưa biết em nên ...