Thời gian gần đây, khoảng sau nửa đêm về sáng, tôi vẫn thường có một giấc mơ kỳ quặc. Tôi thấy mình tỉnh dậy, trong một tâm trạng mơ hồ, đi từ phòng ngủ, qua khoảng hành lang nhỏ hẹp, kín bưng và im lìm, để đến phòng vẽ, cũng là nơi dùng làm phòng khách. Ở đó, tôi đứng nhìn qua ô cửa chớp, nơi những khe hở lộ ra khoảng tối sáng lẫn lộn của trời đêm nhúng trong ánh đèn đường. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành duy nhất của căn phòng. Kế rồi ở đó, chỉ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngồi đón bình minh Ngồi đón bình minh TRUYỆN NGẮN CỦA BÍCH KHOAThời gian gần đây, khoảng sau nửa đêm về sáng, tôi vẫn thường có một giấc mơ kỳ quặc.Tôi thấy mình tỉnh dậy, trong một tâm trạng mơ hồ, đi từ phòng ngủ, qua khoảng hànhlang nhỏ hẹp, kín bưng và im lìm, để đến phòng vẽ, cũng là nơi dùng làm phòng khách. Ởđó, tôi đứng nhìn qua ô cửa chớp, nơi những khe hở lộ ra khoảng tối sáng lẫn lộn của trờiđêm nhúng trong ánh đèn đường. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành duy nhất của căn phòng.Kế rồi ở đó, chỉ lẳng lặng nhìn, cho tới khi cái màu xám tro bị tan chảy bởi những tianắng đầu tiên. Và tôi tỉnh giấc, thấy mình đang ngồi ngật ngưỡng trên chiếc ghế bành tetua. Cũng có khi tôi nhận ra mình tỉnh giấc trong tư thế ngồi nhìn chăm chăm ra cửachớp. Vị trí này, ngay trước khung cửa sổ, trong cái phòng bừa bộn ngập mùi sơn dầu, lànơi an trú ưa thích của tôi. Ngắm nhìn nó, với một sự uể oải mệt mỏi, sự lười nhác thừamứa, không nghĩ gì, không chờ đợi điều gì…Thỉnh thoảng, tôi nghĩ có khi mình sẽ chếtngộp vì mùi sơn dầu. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ những cơn mộng du của mình dường như làkhông thực.Việc này không ảnh hưởng gì, chỉ thêm vào cuộc sống một tí là lạ. Tôi không phàn nàngì. Vả lại, ngoài việc ở nhà, nhìn cửa chớp, chờ đợi một cơn cuồng si bất định nào đóxem ra chẳng bao giờ tới, ngó quanh phòng với những bức tranh dở dang vô vị, bị bỏdang dở giữa chừng vì không đi tới đâu; tôi chẳng còn việc gì khác hơn. Trước và sau khigặp em, cũng thế thôi. Dù em, sinh vật kỳ lạ đổ ập đến đời tôi như một cơn lốc, ùn ùn đếnùn ùn đi, thảy vào mặt tôi đủ những vẻ ngang ngạnh bất cần. Em thích thú, cười rungkhoen mũi trong một lần tôi nói với em ý nghĩ này.“Cơn lốc, ví von hay đấy. Đúng, em như cơn lốc, em đến và đi tuỳ thích, tình yêu đến vớiem mãnh liệt mà cũng chóng chán, nên anh hãy dè chừng…”Và với một vẻ lẳng lơ rất ngọt ngào, em thì thầm vào tai tôi.“…Anh hãy giữ cơn lốc này thật chặt”Rồi em cuối xuống gương mặt tôi, siết nó trong hai bàn tay với những móng tay màu đenthẫm như bóng tối. Lúc ấy, tôi thấy rốt cuộc chính em lại là người giữ chặt lấy tôi mớiđúng. Tôi ôm em lỏng lẻo trong hai cánh tay, vuốt ve em một cách nhẹ nhàng. Em khiếntôi nhớ đến một ngày rất nhỏ tôi ôm một con mèo mướp ú ụ trong tay, vuốt lớp lông mềmcủa nó với một sự ơ hờ. Tôi rất thích con mèo ấy, nhưng ngay cả trong lúc chơi đùa vớinó, tôi vẫn không thể buông ra một vài ý nghĩ nhỏ bé trong sạch nào đó luôn khiến tôibận rộn trong đầu. Con mèo ấy, một ngày nọ đã bỏ nhà tôi ra đi không trở lại. Ngày xưa,vẫn chưa có dịch bắt mèo hoành hành, nên chỉ có thể lý giải nó chán chủ ra đi rồi chết bờ,chết bụi đâu đó, hoặc hay ho lãng mạn hơn, rằng nó tìm ra tình yêu mới. Còn em, dù tôirất luôn biết chuẩn bị tinh thần, để em cứ ra đi lúc nào tuỳ thích. Thế nhưng sau mỗi đợtcãi nhau, mà chỉ có em là người to tiếng; em biến đi đâu mất mấy ngày, rồi em cũng lạitrở về, với vòng tay mới lủng lẳng, vui vẻ, nhí nhảnh như không có gì xảy ra.***Những giấc mộng du xảy ra ngay cả khi em đến chen vào cuộc sống của tôi, như mộtmẫu thịt giữa hai miếng sandwich, như cái bản lề cọt kẹt giữa tấm cửa với cái khungtrong căn nhà gỗ. Trên hành lang nhỏ và yên ắng, tiếng giày cao gót của em vang vọngmột cách đáng ngờ. Chúng phô trương ầm ĩ lực lượng và trở thành một thế lực thô bạotrong một dòng sống lừ đừ lười nhác. Tôi cau có, và lần sau em tháo giày, rón rén mángchúng trên tay. Nhưng thay vào tiếng gót giày, tôi vẫn nghe thấy tiếng vòng leng keng.Em đeo vòng khắp cả hay cánh tay và hai cẳng chân, đủ các chủng loại và màu sắc, khiếnem trông giống một gã bán đồ tập tàng, hoặc cũng có lúc tôi đánh giá em giống một dântộc thiểu số ở Miến Điện.“Vì em là độc nhất…”Em trả lời với vẻ hãnh diện, môi chu quanh điếu thuốc như đít vịt, ngửa cổ lên trời vớimột vẻ nũng nịu, mắt lim dim, thở ra một làn khói trắng lờ mờ. Em gán cho mình mộttuổi thơ bi đát nào đó, tôi cũng không rõ. Và vì vậy tôi đổ tại em mà tôi không thể bỏđược một vài thói quen nho nhỏ không tốt như hút thuốc, hay khả năng ngồi im lặng hànggiờ. Em đến với tôi luôn sau mười hai giờ, khi em đi hát xong. Những cái quán nhỏ chánchường, lấp đầy bởi những kẻ như em. Và rồi trong bóng đêm, chúng tôi cùng rên rỉ. Đểrồi em ngủ vùi đến suốt ngày hôm sau, và tôi thì trong một trạng thái nửa thức nửa ngủ,ngồi nhìn cửa chớp. Cái cửa ấy, dù ban ngày, vẫn không bao giờ được mở hết ra. Nó giữnhiệm vụ như một cái lọc, chặn bớt lấy ánh sáng ban ngày, chực chờ đe doạ phơi trầnchúng tôi với tất cả những điều vàng vọt xấu xí.***Một lúc nào đó, tôi tỉnh giấc hoàn toàn, một chuyện bình thường, nhưng hoá ra lại lạlùng so với mọi chuyện khác. Và tôi ngồi ngắm em ngủ, chẳng phải vì ngồi ngó em vuithú gì, chỉ bởi tại không tìm ra việc gì khác. Em ngủ nghiêng đầu vào bàn tay, cái nhìnkéo dài và môi chảy qua một bên trong một vẻ nhọc mệt. Tôi có một trò chơi mới: đếmnhững nếp nhăn trên gương mặt của em. Đêm vẫn còn dài. Tôi nghe tiếng mối thì thàotrong từng thớ gỗ lẫn trong tiếng đếm nho nhỏ của mình. Em mới ngoài hai mươi. Em đãchóng già. Nhưng em vẫn bước đi với vẻ nhúng nhảy ngây thơ. Em nghĩ em vẫn còn trẻlắm.Mà em trẻ thật, em túm lấy gương mặt tôi trong đôi bàn tay vụng về như thể người tanựng nịu trẻ con, môi chu ra hờn dỗi. “Anh có buồn không? Anh có cô đơn không?” Tôikhông thấy buồn, tôi sống bám vào tiền của căn nhà cho thuê, chẳng giàu có gì nhưngcũng no đủ. Tôi không cô đơn. Tôi thấy mình không đòi hỏi gì. Nhưng em ôm lấy tôitrong tay, đu đưa nhè nhẹ. “Nếu không có em, thì anh ra sao đây?” Em ôm tôi như vậytrong tay, trên cái giường kêu ọp ẹp trong phòng ngủ. Và khi chúng tôi cùng im lặng. Emnghe được những tiếng sột soạt nhè nhẹ và nói với một vẻ kinh tởm: “Một ngày nào đấy,em phải dẹp cho xong cái tổ mối này. Không có khi cái nhà gỗ này sẽ ra bã.”Tôi đoán rằng ngày ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến.***Tôi vẩn vơ hỏi rồi em r ...