Nhà có ba chị em gái sàn sàn tuổi nhau, thêm mẹ là bốn, quanh năm dù có vui hay buồn cũng chỉ nghe mỗi tiếng đàn bà. Ba bỏ nhà đi sau khi mẹ sinh con gái út được vài tháng. Ông chê mẹ “không biết đẻ”, lấy đó làm lý do để ra đi. Mẹ buồn một thời gian dài nhưng nhờ có cơ quan, bạn bè mẹ lại đứng dậy được, một mình nuôi ba cô con gái khôn lớn. Mẹ không bao giờ nhắc đến ba trước mặt mấy chị em nó, và mấy chị em...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngôi Nhà Không Có Đàn ÔngNgôi Nhà Không Có Đàn Ông Sưu Tầm Ngôi Nhà Không Có Đàn Ông Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Nhà có ba chị em gái sàn sàn tuổi nhau, thêm mẹ là bốn, quanh năm dù có vui hay buồn cũngchỉ nghe mỗi tiếng đàn bà. Ba bỏ nhà đi sau khi mẹ sinh con gái út được vài tháng.Ông chê mẹ “không biết đẻ”, lấy đó làm lý do để ra đi. Mẹ buồn một thời gian dài nhưng nhờ cócơ quan, bạn bè mẹ lại đứng dậy được, một mình nuôi ba cô con gái khôn lớn. Mẹ không baogiờ nhắc đến ba trước mặt mấy chị em nó, và mấy chị em nó cũng thế - hình như chị em nó sợmẹ buồn, nhưng nó biết hễ có ai nhắc đến ba là mẹ im lặng, sau đó nén một tiếng thở dài.Chị cả tên Quyên, là bản sao của mẹ từ vóc dáng, gương mặt đến cả sự khéo léo, dịu dàng. Chịhiền, trong mắt luôn chứa một nỗi buồn u uẩn. Tóc chị dài, đen và đẹp. Gương mặt chị cũngđẹp, nhìn thánh thiện như một thiên thần.Quỳnh thì khác. Quỳnh thua chị Quyên ba tuổi nhưng từ khuôn mặt đến tính tình khác Quyênđến ngàn lần. Tóc ngắn, ánh mắt lạnh lùng và một dáng vẻ con trai, chị luôn tạo cho mình mộtvẻ bất cần. Không có ba, Quỳnh gánh vác luôn vai trò người đàn ông trong nhà. Từ sửa điện,sửa ống nước, chữa bàn ghế gãy... đều một tay Quỳnh làm. Mỗi lần chữa xong một thứ bị hỏngQuỳnh lại bảo mẹ: “Sau này con chẳng lấy chồng làm gì, ở vậy với mẹ... hết đời”. Mẹ cười: “Đểrồi xem...” nhưng trong mắt thoáng một nỗi buồn.Con gái út - từ khi sinh ra đã phải mang một cái tên con trai: Quân. Hồi bé đi học thường bịthầy cô giáo gọi nhầm, rấm rứt khóc đòi “mẹ đổi tên khác cho con” nhưng mãi rồi cũng thànhquen, thỉnh thoảng còn bật cười thích thú về sự nhầm lẫn “cố tình” đó! Quân không đến nỗingang tàng như chị Quỳnh song cũng không nhất thiết phải tỏ ra dịu dàng mới được bằng chịQuyên. Nó mang một nửa tính cách của ba, một nửa tính cách của mẹ nhưng lúc nào cũng nhủthầm: “Con là nỗi buồn của mẹ”.Chị Quyên học sư phạm, ra trường xin về dạy ở một trường ngay gần nhà. Học trò của chị lànhững đứa trẻ mắt đen lay láy, tay nguệch ngoạc những nét chữ đầu tiên, tâm hồn còn trongtrẻo như tờ giấy trắng. Chị yêu bọn trẻ ấy đến nhường nào Quân không hề biết, chỉ thấy mỗikhi về đến nhà câu đầu tiên chị nói với mẹ thường là: “Hôm nay học trò của con...”.Những lúc ấy, chị cười chị nói, đôi mắt sinh động hẳn lên, nhìn chị càng xinh đẹp gấp bội lần.Đã có lúc Quân đứng lặng im ở cửa bếp nhìn mẹ và chị Quyên nấu cơm, chị Quyên líu ríu nhưTrang 1/3 http://motsach.infoNgôi Nhà Không Có Đàn Ông Sưu Tầmcon chim non bên cạnh mẹ, Quân thấy lòng mình thật ấm áp.Quỳnh về, ào ào như một cơn lốc: “... Lại chuyện trẻ con... Sao mà lắm chuyện thế! Chị thíchtrẻ con sao không cưới đi cho xong... Đẻ một lũ, tha hồ mà khoe”... Quỳnh bĩu môi trêu chọcchị, xong cười một mình, có vẻ khoái chí mặc cho má chị Quyên đang đỏ dần vì ngượng. “Bànày cứ như bọn chíp hôi mới lớn ấy... trêu thế đã đỏ mặt, sau này lấy chồng thì thế nào...”,Quỳnh liếc chị Quyên một cái rồi xô ghế đứng dậy, vừa đi vừa nói vọng lại: “Con đi có việc mộtchút mẹ ạ!”. Mẹ nhìn theo, khẽ lắc đầu: “Chị em chúng mày sao mà khác nhau đến vậy...”.Quyên lặng thinh, sau bảo: “Kệ nó, mẹ...”. Quân ngồi im, cố gắng không thở dài.Chẳng mấy khi Quân thấy chị Quỳnh cười hay vui vẻ được lâu, cứ năm phút trước cười, nămphút sau lại cau có là chuyện thường. Khuất bóng Quỳnh rồi mẹ mới than thở: “Con ấy... chẳnggiống ai...”. Quân hiểu mẹ đang nói đến ba, định hỏi điều gì đó nhưng thấy mẹ buồn buồn nênlại thôi, lẳng lặng đi về phòng. Nó không thấy ghét hay giận chị Quỳnh, chỉ nghĩ chị quen với ýnghĩ mình “là” con trai rồi, giờ khó có thể dịu dàng được... Tự nhiên trong đầu lại xuất hiện suynghĩ lẩn thẩn: “Giá như không có mình, chắc ba không bỏ đi như vậy!”.Một lần Quân đánh bạo hỏi mẹ về ba, mẹ không trả lời, chỉ nói: “Lớn lên một vài tuổi nữa consẽ hiểu”. Chị Quyên về, thấy mắt mẹ hoe hoe đỏ, vội kéo tay nó ra ngoài, giọng ươn ướt: “Từnay em đừng nói chuyện đó với mẹ nữa nhé!”. Tối đó, Quỳnh gằn giọng với nó: “Trẻ con đừngcó lắm chuyện! Mày mà còn nhắc đến... ông ấy một lần nữa thì đừng trách tao!”. Nhìn vào mắtQuỳnh lúc đó không hiểu sao nó thấy sờ sợ. Giận dữ. Lạnh lùng. Nó không dám tin rằng Quỳnhlại hận ba đến từng ấy. Nó nhìn Quỳnh, không hiểu sao lại gật đầu.Phong bảo nó: “Dạo này Quân có vẻ buồn...”. Nó nhếch mép cười (cười xong, thấy giật mìnhvì... mình bắt đầu giống Quỳnh quá!). Nó thì lúc nào chẳng thế, buồn hay vui chỉ là cơn gióthoảng qua trên nét mặt chứ đâu làm thay đổi được cả tính cách con người. Phong với nó họcchung với nhau từ hồi cấp ...