Danh mục

Ngôi sao lạc

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 91.67 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưỡu (*): Lúc khởi sự thiên truyện này, tôi đặt tiêu đề như chúng ta vừa thấy. Đi đến quá nửa, tôi quay lại sửa thành Những ảnh tượng của tâm thức, vì nghĩ rằng nó phải thế. Nhưng cuối cùng, khi mọi sự đã an bài, ai về nhà nấy, tựa đề nảy sinh trong ánh chớp sáng tạo đầu tiên tự nó đã cất vang tiếng nói. Và tôi tôn trọng điều đó. *** Đó là năm nóng nhất trong lịch sử. Đến độ có thể tan chảy cả giấc mơ. Nhất là giấc mơ không và sẽ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngôi sao lạc Ngôi sao lạcMưỡu (*): Lúc khởi sự thiên truyện này, tôi đặt tiêu đề như chúng ta vừa thấy. Điđến quá nửa, tôi quay lại sửa thành Những ảnh tượng của tâm thức, vì nghĩ rằng nóphải thế.Nhưng cuối cùng, khi mọi sự đã an bài, ai về nhà nấy, tựa đề nảy sinh trong ánhchớp sáng tạo đầu tiên tự nó đã cất vang tiếng nói. Và tôi tôn trọng điều đó. ***Đó là năm nóng nhất trong lịch sử. Đến độ có thể tan chảy cả giấc mơ. Nhất là giấcmơ không và sẽ không bao giờ thành hiện thực. Điều đó giống như một dụ ngôn vềsự lạc lối. Có một cái gì đó tượng hình lên thành ngôi lời. Chảy xuyên qua thángnăm, trôi dạt về quá khứ. Một quá khứ vụt tắt mãi mãi khi lời nguyền của tổ tiênkhông chỉ là nỗi ám ảnh vô cớ.Hắn ngồi đó. Trên đống hoang tàn đổ nát một cõi tâm thức lạc loài của con thúhoang. Không hơn. Người cha sáu mươi lăm tuổi bệnh hoạn chỉ còn cách ngưỡnglời nguyền tiên tổ đúng hai năm: Đàn ông họ Xu Xê nhà hắn xưa nay không ai quangưỡng sáu bảy. Rõ ràng có điều gì đó phi lý trong lối mặc định này. Như thể nókhông cho phép người ta cưỡng lại. Cụ cố... Cụ nội... Ông nội... Và bây giờ sắp sửađến lượt cha hắn, nếu chưa muốn nhắc tới phiên hắn (vì hắn vẫn còn cách quá xacái mốc mặc định của dòng họ!).Vậy thì điều gì khiến hắn quyết tâm chữa chạy cho người cha mắc bệnh tâm thầnphân liệt - cũng là ẩn số trong lời nguyền? Vì cớ gì hắn ngang nhiên sống chungvới tiếng gào thét gầm gừ của người cha khi bị trói chặt như một con thú sắp tửthương bởi nỗi sợ đi hoang do ảo huyễn của một người bệnh tưởng? Để tiếp tụcliệu pháp chữa trị cộng với chế độ kiềm tỏa, cộng với chút le lói hi vọng trở lại,cộng với chút ý chí ngông cuồng sắt đá hòng cưỡng lại quy luật - đương nhiên.Như thế, như thế mới đúng là con người, hắn đã nghĩ.Những dòng suy tưởng phù nề nhưng không kém phần mãnh liệt đó được hắn triểnkhai trên bàn phím. Gõ vào hư không. Mỗi phím chữ như một nhát kim đâm vàođầu mút ngón tay, dẫn truyền thẳng về tim. Buốt nhói. Thốn cả tâm can.Nhiều năm nay, hắn sống chung với căn bệnh khó hiểu. Mỗi lần gõ lên phím làmỗi lần bị đày ải. Dường như mỗi con chữ, ký tự phải trả giá bằng một khoảnhkhắc nhói tim. Gõ vào phím, chữ hiện lên màn hình, và từng cơn nhói đau vang lêntrên đầu mút ngón tay. Nhưng hắn khéo biết chuyển xoay tình thế. Thay vì cắnrăng chịu đựng cơn thốn trong mỗi lần gõ chữ, hắn chợt khoái cảm như đang trảinghiệm dương cầm. Từng phím rướm máu là từng nốt dương cầm gãy gọn, cao vút- khi ào ạt như thác đổ, lúc dìu dặt như chuông nguyện hồn ai, và cũng có khithoảng qua như cơn gió. Nhiều năm qua, hắn đã sống chung với hiệu ứng phímmáy tính và cũng ngần ấy năm hắn trôi vào dòng thác lũ âm vang tưởng tượngdương cầm.Có tiếng kêu van, rên rỉ chạnh lòng dội bè từ đâu đây: “Con ơi... Con ơi...” Và:“...!” Dừng nghỉ một đoạn cao trào chữ nghĩa, hắn bước sang phòng bên cạnh, lấpló nhìn vào thế giới đọa đày của cha hắn: một ông già khắc khổ nằm hiên ngangtrên sàn nhà, tay chân bị cố định bằng dây trói và chỉ được cởi bỏ, phóng thích đôitay vào mỗi giờ cơm. Tất cả đều diễn ra đúng với mệnh lệnh gắt gao của hắn -không được để người cha một phút giây rảnh rỗi nào để toan tính chuyện đi hoangdưới sức thúc ép kinh khủng của bệnh hoang tưởng. Thời gian khỏi bệnh có thể sẽlà hai năm - theo liệu trình chữa trị, và đó cũng chính là quỹ thời gian còn lại trướckhi cha hắn chạm tới đích lời nguyền. ***Một cô gái cao lớn đang cởi trói hai tay cho ông già, bón cơm cho ông. Ông giàngước mắt nhìn cô. Ông nhíu mày, suy tư. Vừa nhai cơm, vừa suy tư như thể cốxem sinh thể trước mặt mình là ai. Ông lắc đầu. Vừa lắc đầu, vừa nhai cơm. Rồiông lại gật gù, tự thỏa mãn một điều gì đó. Vừa gật gù, vừa nhai cơm.Không tài nào ông biết được. Và từ chỗ tìm mọi cách để thoát khỏi dây trói, ôngchuyển sang chơi trò phỏng đoán: “Cô gái này là ai?”. Hắn phì cười, nghĩ thầm:“Đừng suy tư vô ích, ba ạ, vì chính con cũng không biết người đó là ai”. Cô gái vụthiện như một ngôi sao lạc. Bên hắn, cô lặng lẽ chăm sóc người đàn ông bệnh hoạn,có đôi chút đáng sợ, và thường khi tội tình.Một điều duy nhất hắn biết được, một điều không thể lẫn lộn cô gái là học trò củahắn, đến nhà hắn học tiếng Anh chuẩn bị du học, tuần ba buổi hai tư sáu. Nhưng côkhông chỉ học ngoại ngữ. Cô còn học ở hắn sự kiên định, học cách ngự trị ước mơ,học làm người con nghiêm khắc, học lối xúc cảm mơ hồ và cả những điều ít ainghĩ cần phải học.Thật ra, họ đã gá nghĩa huynh - đệ, một kiểu quan hệ lỏng lẻo giữa thời đại số. Vàít ai biết được số phận họ sẽ đi đến đâu. Vì họ là huynh đệ của nhau. Mỗi khi đốidiện, họ nhìn nhau bằng đôi mắt tương kính. Lúc ở một mình, hắn luôn lẩm bẩmcâu không ai hiểu nổi: “Quá muộn để nuối tiếc và quá sớm để bắt đầu”. Đôi lúc,hắn chợt cảm thấy bất an với biểu hiện kỳ lạ của chính mình. Những lời lẩm bẩmkhông duyên cớ bật ra bất cứ lúc nào có thể. Như th ...

Tài liệu được xem nhiều: