Thông tin tài liệu:
Cả làng Hoạch không một ai biết rằng đêm ấy thằng Hùng, con trai bà Hai Vách đã trở về.Lúc ấy gà vừa gáy canh tư.Bà Hai Vách nhận ra tiếng bước chân thằng Hùng khi nó vừa tới chân đồi. Những bước chân bây giờ mạnh mẽ khiến đất đồi rung chuyển lên từng đợt nhưng vẫn láu ta láu táu như xưa,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngôi sao trên đỉnh dốc Mù Chang Ngôi sao trên đỉnh dốc Mù ChangCả làng Hoạch không một ai biết rằng đêm ấy thằng Hùng, con trai bà Hai Vách đãtrở về.Lúc ấy gà vừa gáy canh tư.Bà Hai Vách nhận ra tiếng bước chân thằng Hùngkhi nó vừa tới chân đồi. Những bước chân bây giờ mạnh mẽ khiến đất đồi rungchuyển lên từng đợt nhưng vẫn láu ta láu táu như xưa, hệt như lúc nó mới tập đichập chững trong tay bà.Bà nhào dậy, vặn to ngọn đèn dầu hoả rồi lập cập ra mởcửaĐã bao đêm bà chờ đợi giây phút này, mặc dù bốn năm trước bà nhận giấy báotử của nó. Bấy giờ cả xóm kéo sang chia buồn, an ủi. Với bản tính nhút nhát, bàkhông nói gì, chỉ cám ơn mọi người, nhưng sau đó dứt khoát không nhận tiền tửtuất. Làm sao thằng Hùng của bà chết được cơ chứ. Nó còn trẻ lắm, khoẻ lắm, aicũng khen là hiếu thảo. Nó sẽ trở về cho mà xem. Bà biết nhất định nó sẽ trở về.Nósẽ trở về để sớm bật dậy, vươn vai như như một con gà trống choai chưa đủ lôngcánh, xách hai thùng nước chạy một mạch từ dưới chân đồi lên. Nó cày giỏi,đường cày thẳng băng mà ngọt. Buổi chiều nó vác búa đi đánh gốc bạch đàn làmcủi và không bao giờ quên kiếm đoạn rễ chay cho mẹ nhai trầu.Chẳng hiểu tại saobà lại tin rằng thằng Hùng sẽ trở về vào ban đêm. Vì thế ban đêm bà rất ít ngủ. Bàthắp ngọn đèn dầu, để sẵn trên bàn thờ, dưới tấm ảnh chồng. Ở đấy bao giờ cũngcó một cặp bánh chưng. Thằng Hùng thích ăn đồ nếp. Hồi còn ở nhà có lần ngàytết nó nhai nhoay nhoáy, trông mà phát thèm. Bà còn dành sẵn vại gạo nếp trongnhà. Lo là lo thằng bé về bất thần, chứ còn bà thì cần gì, vài lát sắn mèo trừ bữa làxong. Dầu, gạo nếp, đỗ xanh ngốn hết phần lớn số tiền bán hoa quả trongvườn.Bốn năm nay, bà Hai Vách không nhớ đã bao lần gói bánh chưng để thay chocặp bánh cũ đã mốc meo trên bàn thờ.Bốn năm nay, ngọn đèn dầu chong chongthức đợi. Nhà bà Hai Vách nằm trên đỉnh dốc Mù Chang. Dân trong vùng đã quenđêm đêm từ dưới chân dốc nhìn lên thấy ngôi sao nhỏ nhấp nháy cô đơn nhưng ấmáp. Người ta xót xa mà nói: Tội nghiệp bà già. Anh ấy làm sao còn trở về đượcnữa!.- Anh ấy làm sao còn trở về được nữa! – Chiều tối hôm đó dân làng lại nóivới nhau như thế. Họ không thể ngờ được rằng niềm tin của bà mẹ già đãđúng.Thằng Hùng hiện ra trước cửa. Thằng Hùng đây, thằng tí nhau của bà đây.Nó mặc bộ quân phục màu cỏ úa, ba lô trên vai, chiếc mũ có ngôi sao lấp lánh, caolớn quá, chững chạc quá, đúng như bà tưởng tượng.Hai mẹ con ôm chặt lấy nhaumà khóc thoả thuê.Nó đã đói ngấu rồi còn gì!. Bà Hai Vách bóc bánh rồi ngồingắm con ăn. Tổ cha nó, cái miệng nhai nhoay nhoáy, trông mà phát thèm!Lúc bấygiờ trời đã gần sáng, dân làng Hoạch đang ngon giấc. Đêm hôm đó cũng như mãimãi sau này không ai biết thằng Hùng đã trở về.Hai mẹ con bà Hai Vách khôngbao giờ còn xa nhau nữa, ngôi nhà nhỏ cũng thôi thấp nháy đêm đêm trên đỉnh dốcMù ChangHôm sau dân làng đưa bà đi bằng chiếc xe tang.Lễ mai táng vừa xongthì trời đổ mưa. Dân làng ngạc nhiên: Điều đó chứng tỏ họ vừa tiễn biệt một conngười hạnh phúc.- Ngô Tự Lập -