Tiếng cười nói lao xao đánh thức Mạnh dậy. Anh hé mắt nhìn xuống thấy cả phòng đang tập trung quanh chiếc bàn gỗ bị cháy xém một góc. Vết cháy này là do Hùng gây ra. Cả bọn đang tranh nhau giải quyết bọc bắp luộc. Thấy Mạnh đã thức, Dũng gọi: - Dậy đi mày, mặt trời đã lên đến đọt cây rồi. Làm trái bắp nè. Đây là quà của con bồ thằng Hùng đấy. Trời ơi, chủ nhật nào nó cũng đem đến một bọc bắp thế này. Có lẽ một ngày nào đó khi thằng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngôi sao xanh Ngôi sao xanh TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THỊ THANH HIỀNTiếng cười nói lao xao đánh thức Mạnh dậy. Anh hé mắt nhìn xuống thấy cả phòng đangtập trung quanh chiếc bàn gỗ bị cháy xém một góc. Vết cháy này là do Hùng gây ra. Cảbọn đang tranh nhau giải quyết bọc bắp luộc. Thấy Mạnh đã thức, Dũng gọi:- Dậy đi mày, mặt trời đã lên đến đọt cây rồi. Làm trái bắp nè. Đây là quà của con bồthằng Hùng đấy. Trời ơi, chủ nhật nào nó cũng đem đến một bọc bắp thế này. Có lẽ mộtngày nào đó khi thằng Hùng bỏ nó vì lý do gì không biết, nhưng cũng có thể nói là anhngán em như...ngán bắp.Cả bọn cười hô hố. Mạnh cười theo chiếu lệ. Anh uể oải ngồi dậy, từ giường tầng anhphóng xuống nhẹ nhàng như con mèo. Ở đây gần sáu năm, mỗi ngày leo lên leo xuốngmấy bận, cái giường tầng cao quá đầu đối với anh như một bậc tam cấp nhỏ.Khi anh mặc quần áo chuẩn bị đi, Hùng hỏi:- Lại đi thư viện nữa hả?- Ừ.- Sao siêng dữ vậy. Học cả tuần, nghỉ một ngày đi. Hôm qua mày làm gì mà đến khuyamới về? Tao nhớ đâu phải tời phiên mày trực bệnh viện đâu? Mày lại đi làm thêm nữa à?- Ừ - Mạnh đáp cộc lốc rồi ra khỏi phòng.Với những quan tâm của bạn bè, anh ít khi tỏ thái độ gì. Than thở ư? Giúp được gì. Tụinó cũng nghèo như anh, cũng chạy đôn chạy đáo đi làm thêm, chạy bàn, làm gia sư, đạpxích lô. Tuần rồi, Bách em trai anh lên đây luyện thi. Xin mãi Ban tự quản vẫn không chovào ở Ký túc xá với anh vì thật sự nơi đây đã quá tải với đám em út của sinh viên lớp ởhợp pháp lớp ở chui, Mạnh đành phải bấm bụng tìm mướn nhà trọ cho em. Đó là căn nhàlụp xụp nằm trong một hẽm sâu đối diện với trường nó đang luyện thi. Căn nhà cũngchứa đầy nhóc đám sĩ tử như nó. Đêm qua quán cà phê Vườn trăng đóng cửa muộn. Gầnđến một giờ khuya Mạnh mới về. Mạnh đứng tần ngần ở cổng, định bụng chắc phải leovào thì chú bảy ra mở cổng. Đã rất nhiều lần Mạnh bị rầy la vì tội về trễ leo cổng vào,còn bị doạ là sẽ báo về trường để hạ điểm đạo đức. Nhưng dần dần chú bảy cũng quenvới việc Mạnh về khuya như thế. Nhất là khi biết Mạnh phải đi làm thêm vừa nuôi mìnhvừa nuôi đám em nheo nhóc ngoài Miền trung vì ba mất sớm, ông không nói gì nữa, cókhi còn chờ ra mở cổng cho Mạnh. Mạnh áy náy nói:- Con làm phiền chú quá.Ông chỉ e hèm không nói, rồi chun vô mùng ngủ tiếp.Cả tuần vừa học vừa làm, Mạnh luôn dành ngày chủ nhật để đi thư viện quốc gia. Khianh đến, phòng đọc đã đầy ắp những người. Không gian im ắng tĩnh lặng có thể nghe cảtiếng ruồi bay qua. Mạnh đến đây không chỉ để đọc sách mà còn muốn không khí học tậpnghiên cứu nghiêm túc này sẽ xoá đi trong anh những ý nghĩ bi quan ếm thế. Không khíđó sẽ hâm nóng dòng máu trong anh, làm tim anh đập mạnh hơn với niềm nhiệt huyếtcháy bỏng, bù cho những khi ở quán Vườn trăng, thấy cuộc đời sao mà mòn mỏi, mà hèn,thấy mình không còn muốn gì hơn trừ những ý nghĩ sao cho kiếm thật nhiều tiền để thoátra cảnh nghèo túng đang bủa vây.Anh đến ngồi ở góc xa nhất. Phải mất cả tháng trời anh mới chọn được góc này. Nơi đóxa tất cả mọi người, xa cả cô gái thủ thư xinh đẹp nhưng mặt lúc nào cũng đăm đăm cáugắt, mỗi lần xướng tên người nhận sách như có tiếng kim khí vang lên. Nơi dó anh cũngkhông phải nhìn thấy ai ngoài bức tường trước mặt. Bức tường đó là một góc tối nhất, cóđặt một cái ghế đối diện với anh nhưng ít có ai ngồi. Ngồi vào cái ghế đó, nghĩa là sẽquay lưng lại bức tường, nghĩa là có thể nhìn thấy cả phòng đọc mênh mông, thấy ngườiđi ra đi vào, thấy người ngồi lẩm ba lẩm học bài mắt lim dim. Mạnh cũng có lần ngồi vàochiếc ghế đó nhưng cả buổi anh không sao tập trung được vì những gì diễn ra trước mắt,thậm chí không có gì diễn ra trước mắt anh cũng mắc nhìn người đối diện với mình. Thếlà anh đổi sang ngồi đối diện với chiếc ghế ấy và nhận thấy cũng có khối kẻ cùng tâmtrạng như mình, vì đã gần nửa năm qua, chiếc ghế ấy vẫn là chiếc ghế trống, ngay cả khiphòng đọc không còn chỗ để ngồi, người ta thà ra hành lang ngồi.Chủ nhật thư viện đông nghẹt người. Nhưng may mắn sao chỗ anh ngồi không có ai cả.Còn đáng kinh ngạc hơn là cái ghế đối diện với anh, nghĩa là cái ghế bị tất cả con mọtsách tẩy chay lại có một người đang ngồi nơi đó. Sự thất sủng cái ghế khiến anh phảinhìn người đang ngồi trên đó. Đó là một cô gái còn trẻ, chừng mười chín hai mươi tuổi,nhưng gầy và xanh xao nên thoạt nhìn trông cứ như em bé mười lăm tuổi. Cô đang ngồinhìn mọi người. Phải vậy thôi, vì đó là vị trí mà dù không muốn cũng phải nhìn ngườikhác. Lẽ dĩ nhiên là cô cũng nhìn thấy Mạnh khi anh ngồi xuống trước mặt cô. Nhìngương mặt non choẹt của cô, Mạnh nghĩ: “Chắc tân sinh viên đây, nên vẻ mặc ngơ ngácnhư thế”. Cô đang chờ lấy sách, Mạnh cũng vậy, nên cả hai không biết làm gì ngoài việcnhìn những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cô gái có cả một phòng đọc đầy ắp nhữngcon người để nhìn, còn Mạnh chỉ có bức tường trước mặt nếu anh không muốn nhìn cô.Thư viện rất đông, nên đợi thủ thư đọc tên mình l ...