Danh mục

Ngón hoa

Số trang: 19      Loại file: pdf      Dung lượng: 236.78 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. - Lương ơi, đến lượt cháu rồi này. Tiếng bác Cảnh thường trực gọi vóng lên từ dưới nhà. Đang chải tóc, cô vội quấn thành búi sau gáy rồi nêm thêm sợi dây buộc xanh đỏ. Trời đã gần chiều, cả ngày nay cùng cái Ngà ngồi giết thời gian bằng cách đọc cho nhau nghe những bài thơ được viết bằng chữ Brai. Lạnh quá, chả mấy ai đi tẩm quất. Cả ngày chỉ có một vài khách, hai chị em biết ý nhường lượt mấy anh cùng trung tâm. Họ còn phải giúp vợ nuôi con....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngón hoa Ngón hoa TRUYỆN NGẮN CỦA PHẠM VÂN ANH1.- Lương ơi, đến lượt cháu rồi này.Tiếng bác Cảnh thường trực gọi vóng lên từ dưới nhà. Đang chải tóc, cô vội quấn thànhbúi sau gáy rồi nêm thêm sợi dây buộc xanh đỏ. Trời đã gần chiều, cả ngày nay cùng cáiNgà ngồi giết thời gian bằng cách đọc cho nhau nghe những bài thơ được viết bằng chữBrai. Lạnh quá, chả mấy ai đi tẩm quất. Cả ngày chỉ có một vài khách, hai chị em biết ýnhường lượt mấy anh cùng trung tâm. Họ còn phải giúp vợ nuôi con. Giàu hai con mắt…,dù vô dụng bất tài thì cũng mang tiếng là anh đàn ông trong nhà. Chả lẽ ngày không cầmnổi lấy mươi ngìn về đưa cho vợ.Đã có ý vậy nên cô cố chùng trình, tính để nhường người khác. Với lại chiều hôm nay lạquá, cô cảm nhận rất rõ quanh mình từng dải sương trắng mờ. Không gian tức tưởi nhưmuốn khóc làm mi mắt trĩu xuống, bải hoải buồn. Ngẫm thật lạ, cô tất lẽ vẫn là cô, đã tựtách mình khỏi nhịp sống đời thường như con trùng ngủ đông từ lâu lắm. Từ đợt anhHùng cưới vợ cơ. Hôm nay nghe Ngà kể chuyện của nó, thương con bé quá. Mấy anh ởđây đều đã có vợ, dù các chị ấy có hơi xấu, hơi quá lứa một chút nhưng bù lại họ có ánhsáng. Vợ Hùng cũng thế. Cô không trách vì biết anh không có cơ hội chọn lựa và thầmcảm ơn người phụ nữ kia bởi chị đã và sẽ còn hi sinh cho anh nhiều lắm. Tìm được ngườicùng cảnh ngộ yêu thương mình đã khó, huống chi là người sáng. Cô chợt thấy lo choNgà. Liệu người ta có thực bụng không hay chỉ buông tuồng qua đường. Mà có thựcbụng chăng nữa thì bố mẹ người ta phản đối dữ thế, chắc gì đã vượt qua được mà đến vớinhau. Con gái ngoài kia chả có ối đấy thôi?!. Làm cùng nhau hơn một năm này, tuykhông nhìn rõ mặt mà chỉ nghe giọng nói, cô đoán chắc con bé rất dễ thương. Tấm tứcvừa kể vừa khóc một lúc vì tủi thân rồi nhoáng cái đã lăn ra ngủ.Cầu mong cho số phận nó không giống mình!Bác Cảnh lại gọi, giọng đã có vẻ gay gắt. Chắc dưới nhà có thêm nhiều khách. Lương vộilần theo tay vịn cầu thang, cẩn trọng đặt từng bước. Từ dưới nhà lên tầng ba có cả thảy 46bậc, Lương thuộc rất rõ. Duy chỉ có sự ngược đời là nếu muốn đi nhanh, cô phải nhắmchặt mắt lại. Có thế, linh giác của bóng tối sẽ giúp cô đi đúng hướng mà không va quệthay bước hụt.Trời nhập nhoạng tối, nhắm mắt đi liền một mạch hết 46 bậc thang xuống đến nơi. BácCảnh đón cô ngay chỗ chân cầu thang. Cô ngửi rất rõ mùi mồ hôi đằm đằm của bác.Chắc tại mấy hôm nay lạnh quá bác không tiện tắm gội. Bác thật khổ. Cả trung tâm ainấy đều còn có nhà để về, riêng bác lủi thủi xin ở lại bảo vệ ban đêm. Trước bác cũng cónhà như người ta, dưng mà chẳng may cho bác, đứa con trai bác nghe lời vợ rắp tâm đẩybố ra khỏi nhà. Bác lang thang sống vật vờ có đến gần năm rồi mới được nhận về trungtâm. Mọi người hỏi thăm nhà bác ở đâu, bác nói thác là không nhớ địa chỉ, chỉ nhớ làphải đi qua một cái cầu…Hỏi là hỏi vậy thôi chứ mọi người biết bác sẽ chẳng bao giờ nói. Bác đã không còn muốnnhớ về ngôi nhà ấy, ngôi nhà bác đã sinh ra và nuôi dưỡng đứa con nên người. Ngôi nhàđã trở thành nỗi đau xót xói trong con ngươi trắng đục.- Giường số 13, đàn ông đấy con ạ. Con làm cho chu đáo nhé. Nghe giọng nói bác ngờrằng ông ấy khó tính và dữ dằn đấy.Cô lẳng lặng đi vào phòng tẩm quất. Giường số 13 đặt mãi cuối dãy. Đã có người nằm,hơi thở nặng nhọc. Có lẽ ông ấy mệt mỏi lắm, nếu không đã chẳng vào đây đúng giờ cơmthế này. Đặt khẽ tay vào lưng, ông ấy rên khẽ. Sao lại thế chứ, mình đã làm gì đâu? Hayông ấy bị đau? Đã rắc một lượt phấn rôm rồi, cô lần tay dọc theo từng bó cơ trên lưng.Vẫn rên. Tiếng rên lần này khẽ hơn và dài hơn. Từng múi thịt gồ ghề không đều, nhữngchuỷ xương nhô cao. Ông ấy gầy và bị thương. Chỉ tổn thương phần mềm nhưng cũng đủlàm cơ lưng và vai ông sưng tấy, bầm tím. Làm gì để đến nỗi bị đau đến thế chứ?. Đànông thật lạ, họ thấy thích thú vì bạo lực sao?Cô không dám mạnh tay. Chắc chắn ông ấy đau lắm. Tay ông ta ghì gối chặt, thở quađằng miệng. Từng luồng hơi đi qua chân răng rít chặt. Những luồng hơi mang theo sựcăm hận, chua chát và nhẫn nhục. Cô biết cuộc sống ngoài kia nhiều hiểm trở và bất trắc,nhưng cô chưa từng chạm vào ai đau đớn nhường này. Các vị khách vào đây phần lớn làcông chức đơn thuần và mấy chị tiểu thương buôn hàng may mặc ngoài chợ. Cuộc sốngkhá khẩm luôn biết cách chăm sóc bản thân. Tẩm quất ở đây đạt tiêu chuẩn lành mạnh,phục vụ tạm ổn và giá cả dễ chấp nhận. Khách khá đông, họ mang theo vào phòng tẩmquất đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, chuyện nhà chuyện người, chuyện giai gái. Họ thảnnhiên tâm sự, hỏi han vì họ biết phục vụ họ là những người vô hại. Cả ngày đứng bêngiường tẩm quất, đôi bàn tay vần vuốt, xoa bóp biết bao thân thể cả nam cả nữ, người béongười gầy, các anh em ở đây cũng như cô, hầu như không hề biết mặt khách mà chỉ nhớgiọng nói, dẻ xương sườn, bả vai và đôi khi là những cái tên như trăm ngàn cái tên đangđi lại, cười nói ngoài kia.Cả ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: