Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nói mãi… 1. Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nói mãi, em biết là da chỉ hấp thụ được dưỡng chất từ 11h đêm đến 1h sáng thôi, nhưng em lại còn nhiều việc quá anh ạ. Anh chỉ còn biết cười trừ, em bướng quá đấy, nghe lời anh nói, ngủ đi rồi mai làm tiếp. Em chẳng biết làm thế nào đành phải đặt “invi”. Năm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngủ đi cô bé!Ngủ đi cô bé!Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổlắm nói mãi…1.Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổlắm nói mãi, em biết là da chỉ hấp thụ được dưỡng chất từ 11h đêm đến 1h sángthôi, nhưng em lại còn nhiều việc quá anh ạ. Anh chỉ còn biết cười trừ, em bướngquá đấy, nghe lời anh nói, ngủ đi rồi mai làm tiếp. Em chẳng biết làm thế nào đànhphải đặt “invi”. Năm phút sau lại thấy tin nhắn mới, anh biết em vẫn chưa ngủ, lừangười lớn là không tốt đâu. Cuối cùng em đành đi ngủ, lòng tức anh ách.Em bé hơn anh, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ. Mỗi lần gặp, anhlại cứ ra rả điệp khúc, không chịu ăn người gầy như que củi thế này lại còn hamcông tiếc việc làm sao đủ sức. Không những thế lại còn nói tóc em giờ vừa khôvừa gãy, em xem có ai tóc nhuộm mà suốt ngày dang đầu trần ngoài nắng như emkhông? Thấy em nhăn mặt, anh nói, nếu là người yêu của em thì ngày nào anhcũng sẽ bắt em ăn cho thật nhiều, lúc nào cũng phải nhắc em mang mũ với dù theo,kể cả em có là hay quên. Em le lưỡi, mới chỉ thân thân mà anh suốt ngày cằn nhằnthế này, làm bồ em thì chắc em thành một con bé béo múp míp, lúc nào người yêucũng kè kè đi theo như bố trẻ mất. Anh cười khì, làm người yêu thì phải trông em24/7 mệt bở hơi tai mất.Em gặp anh ở Yên café, nhỉ? Em muốn có một cuộc sống tự lập không phụ thuộcvào gia đình, không muốn trói buộc bản thân phải lệ thuộc vào người khác. Ấntượng ban đầu của em là Yên trầm quá, không như ở hồi em làm ở Lotte lúc nàocũng tất bật. Những ngày đầu em không quen lắm, có lẽ em thích sự náo nhiệt luônkhiến mình bận luôn chân luôn tay, nhưng dần dần em bị không khí yên bình nơinày mê hoặc lúc nào không hay. Có lẽ là do con ngõ quanh co vào quán, haynhững đoá hoa khô nằm yên trong lọ, cũng có thể là những bức tranh sơn dầu bàngbạc, thậm chí cả những người khách quen thường ngồi yên vị tại chỗ dành chomình… Sự bình yên đong đầy trong những sự vật rất đỗi bình dị nếu không dừngchân lại ta sẽ không thể nhận ra.2.Anh vốn là khách quen của quán. Cứ chừng 2 giờ trưa là anh lại đến và ngồi tronggóc khuất bên kệ sách. Như thường lệ, anh sẽ gọi một café đen và một sandwichmứt cam. Dần dần thành thói quen, cứ 2 giờ kém em lại nướng bánh. Anh sẽ khôngphải đợi lâu thứ bánh sandwich giòn tan ăn với mứt cam màu vàng rơm mà mìnhưa thích. Khi đến Yên, anh thường ngồi trầm tư hàng giờ bên chiếc lap trắng, thỉnhthoảng em lại đến châm nước thêm cho anh – là thứ nước lạnh có vừa đủ mùi ládứa thoang thoảng dễ chịu. Lúc đó, anh thường sẽ ngẩng đầu lên mỉm cười, cảmơn cô bé.Ban đầu em thấy hơi phật ý, em đâu phải trẻ con. Em đã có thể đi bầu cử, có thể tựquyết định cuộc sống của mình, tại sao một người xa lạ như anh lại cứ hết lần nàyđến lần khác lại gọi em như thế. Anh không có ý trêu đùa, anh gọi em như thế nhưmột thói quen vậy. Sau này anh nói với em, hồi đó gặp em thấy em nhỏ xíu, tựdưng gọi là cô bé rồi quen miệng luôn. Em có giận thì anh chịu vậy, không bỏđược đâu.Ừ thì em nhỏ thật đấy, nhỏ hơn anh những hơn một giáp. Đến giờ em mới biết, chứlúc ấy thì em chỉ nghĩ anh chừng hăm mấy thôi, không ngờ đã băm rồi cơ. Nhiềulúc quán vắng, chỉ có mình em với anh trong căn phòng trống êm ả tiếng nhạckhông lời, em lại để mình trôi đi như thế. Mấy cuốn Nước Mỹ Nước Mỹ hay Đẹpvà Buồn trên kệ sách em đều đã đọc qua, đành thừ người ra nhìn anh làm việc. Dầndần nhận ra anh có những nét điển trai, sống mũi thẳng, ánh mắt trầm và ấm. Emchợt nhận ra mình thích nhìn anh ngồi suy tư, khi đó anh thường sẽ hút một haiđiếu thuốc. Là loại Dunhill, cũng ít người nam hút, em thích cái vị gắt gỏng buồnbuồn của nó. Không quá nhiều nicotin để nghiện, nhưng khi không thấy nhữngvòng khói mỏng tang lãng đãng bỗng dưng em thấy trông trống, chỉ là trông trốngthế thôi.3.Anh làm thiết kế, anh nói mình tìm được cảm hứng tại quán này giống như mộtnhà văn hay viết sách trong một góc quán café quen vậy. Có nhiều thứ trong quánnày khiến anh tò mò về xuất xứ của chúng mà không thể lí giải, những chiếc lọcắm hoa khô, cây piano nằm yên nơi góc phòng, bức hoạ màu lam huyền ảo hoàsắc, và cả em – người hay nhìn trộm anh hàng giờ, cô bé ạ. Lúc ấy mặt em ửng đỏlên và những ngón tay đan vào rồi lại rút ra vì bối rối. Em cố phân bua còn anh thìchỉ cười mà không nói gì thêm.Có lúc quán đông khách, em không kịp nhận ra anh đã đến hay chưa. Đi lên đixuống, đã thấy anh ngồi ở góc sofa ấy từ bao giờ mà em vẫn chưa rót nước. Liệucó phải là anh đã quá quen mà em đã không còn nghĩ anh là khách nữa? Anhkhông hề phật ý, cũng chẳng hối thúc em, chỉ đơn giản là ngồi ở đấy để chờ emnhận ra, chờ em đến. Em quệt mồ hôi trên trán rồi hỏi anh, một phần như cũ phảikhông anh. Ừ, vẫn như cũ cô bé ạ.Từ những lần nhìn trộm ấy mà anh và em đã bắt chuyện với nhau. Khoảng cáchgiữa chúng ta dần xích lại. Những chuyện lúc ấy cũng chỉ là những mẩu chuyệncon con không đầu không cuối, là tiết t ...