Danh mục

NGỦ ĐI CÔ BÉ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 126.65 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nói mãi, em biết là da chỉ hấp thụ được dưỡng chất từ 11h đêm đến 1h sáng thôi, nhưng em lại còn nhiều việc quá anh ạ. Anh chỉ còn biết cười trừ, em bướng quá đấy, nghe lời anh nói, ngủ đi rồi mai làm tiếp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGỦ ĐI CÔ BÉ NGỦ ĐI CÔ BÉMỗi khi em thức quá khuya, anh lại nhắc em như thế. Em bông đùa với anh, khổ lắm nóimãi, em biết là da chỉ hấp thụ được dưỡng chất từ 11h đêm đến 1h sáng thôi, nhưng emlại còn nhiều việc quá anh ạ. Anh chỉ còn biết cười trừ, em bướng quá đấy, nghe lời anhnói, ngủ đi rồi mai làm tiếp. Em chẳng biết làm thế nào đành phải đặt “invi”. Năm phútsau lại thấy tin nhắn mới, anh biết em vẫn chưa ngủ, lừa người lớn là không tốt đâu. Cuốicùng em đành đi ngủ, lòng tức anh ách.Em bé hơn anh, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ. Mỗi lần gặp, anh lại cứra rả điệp khúc, không chịu ăn người gầy như que củi thế này lại còn ham công tiếc việclàm sao đủ sức. Không những thế lại còn nói tóc em giờ vừa khô vừa gãy, em xem có aitóc nhuộm mà suốt ngày dang đầu trần ngoài nắng như em không? Thấy em nhăn mặt,anh nói, nếu là người yêu của em thì ngày nào anh cũng sẽ bắt em ăn cho thật nhiều, lúcnào cũng phải nhắc em mang mũ với dù theo, kể cả em có là hay quên. Em le lưỡi, mớichỉ thân thân mà anh suốt ngày cằn nhằn thế này, làm bồ em thì chắc em thành một conbé béo múp míp, lúc nào người yêu cũng kè kè đi theo như bố trẻ mất. Anh cười khì, làmngười yêu thì phải trông em 24/7 mệt bở hơi tai mất.Em gặp anh ở Yên café, nhỉ? Em muốn có một cuộc sống tự lập không phụ thuộc vào giađình, không muốn trói buộc bản thân phải lệ thuộc vào người khác. Ấn tượng ban đầu củaem là Yên trầm quá, không như ở hồi em làm ở Lotte lúc nào cũng tất bật. Những ngàyđầu em không quen lắm, có lẽ em thích sự náo nhiệt luôn khiến mình bận luôn chân luôntay, nhưng dần dần em bị không khí yên bình nơi này mê hoặc lúc nào không hay. Có lẽlà do con ngõ quanh co vào quán, hay những đoá hoa khô nằm yên trong lọ, cũng có thểlà những bức tranh sơn dầu bàng bạc, thậm chí cả những người khách quen thường ngồiyên vị tại chỗ dành cho mình… Sự bình yên đong đầy trong những sự vật rất đỗi bình dịnếu không dừng chân lại ta sẽ không thể nhận ra.Anh vốn là khách quen của quán. Cứ chừng 2 giờ trưa là anh lại đến và ngồi trong góckhuất bên kệ sách. Như thường lệ, anh sẽ gọi một café đen và một sandwich mứt cam.Dần dần thành thói quen, cứ 2 giờ kém em lại nướng bánh. Anh sẽ không phải đợi lâu thứbánh sandwich giòn tan ăn với mứt cam màu vàng rơm mà mình ưa thích. Khi đến Yên,anh thường ngồi trầm tư hàng giờ bên chiếc lap trắng, thỉnh thoảng em lại đến châm nướcthêm cho anh - là thứ nước lạnh có vừa đủ mùi lá dứa thoang thoảng dễ chịu. Lúc đó, anhthường sẽ ngẩng đầu lên mỉm cười, cảm ơn cô bé.Ban đầu em thấy hơi phật ý, em đâu phải trẻ con. Em đã có thể đi bầu cử, có thể tự quyếtđịnh cuộc sống của mình, tại sao một người xa lạ như anh lại cứ hết lần này đến lần kháclại gọi em như thế. Anh không có ý trêu đùa, anh gọi em như thế như một thói quen vậy.Sau này anh nói với em, hồi đó gặp em thấy em nhỏ xíu, tự dưng gọi là cô bé rồi quenmiệng luôn. Em có giận thì anh chịu vậy, không bỏ được đâu.Ừ thì em nhỏ thật đấy, nhỏ hơn anh những hơn một giáp. Đến giờ em mới biết, chứ lúc ấythì em chỉ nghĩ anh chừng hăm mấy thôi, không ngờ đã băm rồi cơ. Nhiều lúc quán vắng,chỉ có mình em với anh trong căn phòng trống êm ả tiếng nhạc không lời, em lại để mìnhtrôi đi như thế. Mấy cuốn Nước Mỹ Nước Mỹ hay Đẹp và Buồn trên kệ sách em đều đãđọc qua, đành thừ người ra nhìn anh làm việc. Dần dần nhận ra anh có những nét điểntrai, sống mũi thẳng, ánh mắt trầm và ấm. Em chợt nhận ra mình thích nhìn anh ngồi suytư, khi đó anh thường sẽ hút một hai điếu thuốc. Là loại Dunhill, cũng ít người nam hút,em thích cái vị gắt gỏng buồn buồn của nó. Không quá nhiều nicotin để nghiện, nhưngkhi không thấy những vòng khói mỏng tang lãng đãng bỗng dưng em thấy trông trống,chỉ là trông trống thế thôi.Anh làm thiết kế, anh nói mình tìm được cảm hứng tại quán này giống như một nhà vănhay viết sách trong một góc quán café quen vậy. Có nhiều thứ trong quán này khiến anhtò mò về xuất xứ của chúng mà không thể lí giải, những chiếc lọ cắm hoa khô, cây pianonằm yên nơi góc phòng, bức hoạ màu lam huyền ảo hoà sắc, và cả em – người hay nhìntrộm anh hàng giờ, cô bé ạ. Lúc ấy mặt em ửng đỏ lên và những ngón tay đan vào rồi lạirút ra vì bối rối. Em cố phân bua còn anh thì chỉ cười mà không nói gì thêm.Có lúc quán đông khách, em không kịp nhận ra anh đã đến hay chưa. Đi lên đi xuống, đãthấy anh ngồi ở góc sofa ấy từ bao giờ mà em vẫn chưa rót nước. Liệu có phải là anh đãquá quen mà em đã không còn nghĩ anh là khách nữa? Anh không hề phật ý, cũng chẳnghối thúc em, chỉ đơn giản là ngồi ở đấy để chờ em nhận ra, chờ em đến. Em quệt mồ hôitrên trán rồi hỏi anh, một phần như cũ phải không anh. Ừ, vẫn như cũ cô bé ạ.Từ những lần nhìn trộm ấy mà anh và em đã bắt chuyện với nhau. Khoảng cách giữachúng ta dần xích lại. Những chuyện lúc ấy cũng chỉ là những mẩu chuyện con conkhông đầu không cuối, là tiết trời hôm nay đẹp hay dạo này thành phố kẹt xe quá. Emnhận ra cách anh trò ...

Tài liệu được xem nhiều: