Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngụ ngôn về những giọt nước mắt Ngụ ngôn về những giọt nước mắtCô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiênđường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trongsuốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay quanhững cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biểnđầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi caophủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắckhác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, nhữngthành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc nhưbàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giốngnhau đến không phân biệt được.Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gianvà thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặpnhững thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sốngtrần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu củanhững thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang mộtthành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốtcủa cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi nhữngvạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt,cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là mộtthiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạyvào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếpcánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của côkhông có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút tráiđất như con người.Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nóicười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngảdần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áptrong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt củamình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, cónhững con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính,có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn giónhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một ngườiđàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắngtrẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnhmai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họgay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳnglàm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉcó hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đónữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giốngbố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹnhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắtlăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mímchặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó,ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoàicô.Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơngiận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trênánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trongveo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôimôi chị.Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoánhững cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một ngườicon gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sựsống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính làcô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiềnkiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhậnra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, vàbằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngàycô trở lại thế giới của những thiên thần.Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tíchhọc tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường,từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp vàthành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên nămđầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viênlớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm.Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu tráitim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anhlà người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữuthật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạncủa một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cáiquan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổichiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoạií ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quánsân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Saunày, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cônghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quáncà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng ngườibạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôiquán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn giórực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếngcười giòn tan như thủy tinh.Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàngđến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thườngkhi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúcanh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theotiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng háttrong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào c ...