Ngư Trường Kiếm - Hồi 19 : Tráng sĩ nhất khứ hà thời phảnTử địa thùy tri hữu cố nhânĐoàn người về đến Lạc Dương đúng chiều ngày mùng tám tháng tám. Liễu Phụng và phu thể họ Cổ thấy con dâu trưởng thoát nạn, mừng sa nước mắt. Kiếm Hồng chạy ra ôm lấy mẫu thân cười hỏi: - Mẫu thân! Phải chăng phụ thân đã chịu cưới mụ cung chủ nên mẫu thân mới được về? Cả nhà phì cười. Thì ra nó đã nghe lỏm mọi người bàn luận nên mới hỏi thế. Tiệc mừng đủ mặt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngư Trường Kiếm - Hồi 19Ngư Trường Kiếm - Hồi 19 : Tráng sĩ nhất khứ hà thời phảnTử địa thùy tri hữu cố nhânĐoàn người về đến Lạc Dương đúng chiều ngày mùng tám tháng tám.Liễu Phụng và phu thể họ Cổ thấy con dâu trưởng thoát nạn, mừng sa nướcmắt. Kiếm Hồng chạy ra ôm lấy mẫu thân cười hỏi:- Mẫu thân! Phải chăng phụ thân đã chịu cưới mụ cung chủ nên mẫu thân mớiđược về?Cả nhà phì cười.Thì ra nó đã nghe lỏm mọi người bàn luận nên mới hỏi thế.Tiệc mừng đủ mặt anh hào, chưởng môn các phái nghe tin dữ đã kéo nhau đếnđây chờ đợi, xem chàng có cần trợ thủ hay không?Đại Lực Ma Quân Tô Tháo thao thao bất tuyệt kể lại cuộc tấn công Thánh ThủyCung. Nan Đề lão nhân càu nhàu:- Chưa giết được Bách Lý Nhu là còn tai họa, có gì mà tự đắc?Kiếm Vân cười bảo:- Xét ra, bản lãnh mụ ta không địch lại đồ nhi. Dù tái xuất cũng chẳng có gì đángngại.Ngư Trường Kiếm Trang 1Nam Cung Sách lắc đầu:- Ngươi sai rồi, sau lưng Bách Lý Nhu còn một nhân vật cực kỳ lợi hại nữa.Trước đây, ta cứ tưởng lão đã qua đời, nhưng lúc gặp Tần Văn ở Diên An tamới biết Thanh Hải Long Vương còn sống và lão lại là nghĩa phụ của Bách LýNhu. Ba năm trước, con trai út của lão đến Thánh Thủy Cung chơi. Hắn vàothành Diên An chọc ghẹo một lương nữ, bị Tần Võ đánh đuổi. Chính vì vậy màThánh Thủy Cung đã sát hại họ Tần. Nay Bách Lý Nhu đào vong, tất sẽ đến cầucứu nghĩa phụ. Thanh Hải Long Vương mà kéo quân vào Trung Nguyên thì hậuquả khó lường.Thanh Thành Quán Chủ cười cao ngạo:- Lão phu nghe nói tuổi Long Vương đã sắp chẵn trăm, lẽ nào tinh lực lại khônggiảm sút? Còn Liễu đại hiệp đang tuổi thanh niên, có gì phải sợ?Vô Trần đạo trưởng rầu rĩ nói:- Tiếc là chẳng phải như vậy! Thanh Hải Long Vương có nuôi được một bầy kỳngư tên gọi Lân Đầu Thủ Vĩ Ngư. Lão ta thường xuyên ăn loại cá này nên chânnguyên càng ngày càng tăng chứ không hề giảm sút. Dẫu có sống thêm vài chụcnăm nữa cũng dễ dàng thôi. Bốn mươi năm trước, tiên sư đã từng bị lão dùngNgư Trường Kiếm Trang 2Lôi Âm Chưởng đánh trọng thương. Thiên Nhất Thần Tăng giải thích thêm:- Lôi Âm Chưởng là thần công phật môn của Lôi Âm Tự bên Thiên Trúc, nơi màngày xưa Phật Tổ đã trụ trì. Chưởng pháp này thiên hạ vô song, đánh ra như lôigiáng. Ngoài tiếng nổ kinh hồn còn có cả ánh chớp tan đá nát vàng. Cũng MayLong Vương không có tham vọng tranh bá, nếu không võ lâm đã nguy rồi.Cổ mẫu lo lắng cho Kiếm Vân nên lẩm bẩm:- Nếu lão đã lợi hại như thế thì chống cự làm gì, cứ kéo nhau về Nam Lĩnh ở choyên thân.Bà hơi bị lãng tai nên nói lớn mà cứ ngỡ mình nói nhỏ. Cổ Tam Lang cười bảo:- Bà giỏi chữ hơn một lão tiều phu như ta, mà xem ra chẳng hiểu đạo nghĩa chútnào cả. Làm thân đại trượng phu phải đưa lưng gánh vác thiên hạ, dẫu chếtchẳng sờn, sao lại thấy khó mà rút lui?Kiếm Vân biết nghĩa mẫu vì thương mình nên mới nói vậy. Chàng an ủi bà:- Mẫu thân yên tâm! Hài nhi có thể sống lại trong lửa đỏ, lẽ nào lại chết vì sấmsét.Bà ngượng nghịu nói:- Ta chỉ sợ rằng sét nóng hơn lửa mà thôi.Ngư Trường Kiếm Trang 3Mọi người bật cười vang.***Một mùa xuân nữa lại đến, êm đềm và hoan lạc. Tiếng cười nói râm ran khắpLiễu gia trang.Thanh Hải cách Lạc Dương đến mấy ngàn dặm, Long Vương có muốn báo thùcho nghĩa nữ chắc cũng phải ra giêng. Biết đâu, lão đã quá già và không muốnxa bầy cá quý nên chẳng vào Trung Nguyên nữa?Nhưng Kiếm Vân là người chuộng võ, chàng không hể bỏ bê việc luyện công, dùphòng loan có đến năm vị tuyệt thế giai nhân.Các nàng biết chàng chuẩn bị cho cuộc chiến với Thanh Hải Long Vương nênkhông quấy nhiễu, để chàng tĩnh tâm luyện võ.Trưa mùng một, Thiên Nhất Thần Tăng đến chúc tết. Trong lúc đàm đạo, ông đặtlên bàn một quyển chân kình cũ kỹ, nghiêm nghị:- A Di Đà Phật! Lão nạp đã thỉnh ý tứ vị sư thúc, họ đồng ý để Liễu đại hiệp thamluyện pho Như Lai Tâm Chưởng, tuyệt học của Đạt Ma tổ sư. Trăm năm nay bổntự chưa có ai luyện được trọn vẹn. Nhưng với căn cơ tuyệt thế, may ra thí chủsẽ thành công, tạo phúc cho võ lâm. Có thể công phu này sẽ giúp thí chủ chốngNgư Trường Kiếm Trang 4lại Lôi Âm Chưởng của Thanh Hải Long Vương.Kiếm Vân mừng rỡ cảm tạ thần tăng. Ngay sau khi khách về, chàng bắt taynghiên cứu pho kinh.Toàn văn chỉ có bốn chiêu nhưng khẩu quyết trúc trắc, uyên ảo phi thường. NanĐề lão nhân đã vận dụng toàn bộ sở học, cùng chàng nghiền ngẫm pho chưởngpháp. Đến cuối tháng giêng chàng mới luyện xong.Vừa lúc Thanh Hải Long Vương gửi thư phó ước, hẹn chàng đến bờ Tây hồThanh Hải tỷ thí.Lão hứa rằng, chỉ cần chàng chịu nổi ba trăm chiêu sẽ bỏ qua thù oán. Nhưngnếu chàng không dám đến phó ước, lão sẽ kéo hai ngàn đệ tử vào Trung thổquét sạch võ lâm.Ngày phó ước là ngày hai mươi bốn tháng tư, sinh nhật thứ một trăm của LongVương.Nan Đề lão nhân thở dài nói:- Cho dù Như Lai Tâm Chưởng là khắc tinh của Lôi Âm Chưỏng đi nữa, hy vọngsống sót của Vân nhi cũng rất mỏng manh. Long Vương công lực cao thâm, lạikhổ luyện Lôi Âm Chưởng đã hơn tám mươi năm. Còn Vân nhi chỉ mới học cóNgư Trường Kiếm Trang 5một tháng, làm sao bì với lão được? Có lẽ đành chờ lão vào Trung Nguyên rồitập hợp đồng đạo võ lâm chống cự mà thôi.Vạn Độc Ma Quân tán thành:- Đúng vậy! Ít nhất bang chủ cũng tranh thủ được mấy tháng trời để luyện võthêm.Ý kiến này được tất cả mọi người nghe theo. Nhất là Liễu mẫu và Cổ mẫu, họquyết không cho chàng đi Thanh Hải phó ước.Kiếm Vân thản nhiên vâng dạ, không hề phản đối. Chàng chăm chỉ luyện công,chẳng nhắc gì đến việc ấy nữa.Đêm mùng mười tháng hai, trời đã quá canh ba mà Kiếm Vân vẫn chưa ngủ. Từngày Phụng Hương được giải thoát trở về đến nay, chàng ngủ chung với nàngv ...