Lý Hải Đông, vốn là một người bình thường, ngẫu nhiên bị đưa tới thần tiên yêu ma thần ngục, khám phá ra chỉ mình hắn có thể tự do qua lại giữa thần ngục và nhân gian. Từ lúc đó trở đi, cuộc đời của hắn hoàn toàn thay đổi, từ rất bình đạm, trở nên phong phú vô cùng. Nhân gian quyền thế,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGỤC GIỚI-chương 1 NGỤC GIỚI Tác giả: Xuyên Mã Giáp Đích trư Đệ nhất tập Dị giới xuyên toa Đệ nhất chương Lưu lạc ngục giớiLý Hải Đông, vốn là một người bình thường, ngẫu nhiên bị đưa tớithần tiên yêu ma thần ngục, khám phá ra chỉ mình hắn có thể tựdo qua lại giữa thần ngục và nhân gian.Từ lúc đó trở đi, cuộc đời của hắn hoàn toàn thay đổi, từ rất bìnhđạm, trở nên phong phú vô cùng.Nhân gian quyền thế, ngục giới gian thương, ma giới sanh tửchiến, thiên giới ái tình tư bôn...Đột nhiên hắn phát hiện, tất cả đều nằm trong một âm mưu rấtđáng sợ.Nếu các thế giới đều nằm trong âm mưu, vậy phải làm gì để phátan âm mưu này?Chậm rãi mở mắt, trước mắt tối đen, đây là đâu?Lý Hải Đông cố đứng lên, hắn nhớ mơ hồ trước khi hôn mê bị mộtcú sét đánh trúng vào người, sau đó không còn biết gì.Bốn phía không có ánh sáng, như địa ngục âm lãnh hắc trầm. LýHải Đông lục lọi từ trong túi sách tìm ra đèn pin, bật lên, rốt cụccó thể thấy rõ bốn phía cảnh vật. Khắp nơi đều là bóng cây, câycối cao lớn che trời, bầu trời trong, không có ánh trăng, không cóánh sao, tối như đêm ba mươi.Mình chết rồi sao cà? Lý Hải Đông còn đang thắc mắc, trên đầuvang lên tiếng chó sủa nghe kinh hồn.Ngẩng đầu nhìn, Lý Hải Đông tưởng mình hoa mắt. Giữa trời mộtluồn sáng mờ, một quái vật đầu lắc lư bay ngang. Gọi nó quái vậtvì nó có ba đầu, đầu ở giữa màu đỏ so với thân thể còn lớn hơn,hã họng đỏ như máu phát ra tiếng kêu ồ ồ, hai bên hai đầu màuNgục Giớivàng đang lắc lư qua lại, như đang tìm kiếm con mồi.Chứng kiến cảnh quái vật không thể giải thích theo cách bìnhthường , Lý Hải Đông chỉ cảm thấy khắp cả người lạnh toát, haichân bủn rủn, muốn té nhào, tim đập thình thịch: Làm sao cóloại quái vật này vậy kìa, mình ở địa ngục sao ta?Mình còn hít thở, còn cảm giác được đau đớn mà. Lý Hải Đôngtự nhéo vào đùi, đau đến méo miệng, Hình như mình còn chưachết.Tam đầu khuyển lại kêu vài tiếng, tiếng kêu thê lương kinhkhủng, nghe muốn phát run, nhìn nó hoảng hoảng bay qua baylại, Lý Hải Đông sợ nó thấy mình, liền nép mình, rón rén lui sâuvào trong rừng.Cây cối tràn ngập mùi hôi mục rã, tối thui tối mò xòe tay khôngthấy ngón, Lý Hải Đông lấy đèn bin soi đường, cẩn thận lò mòbước đi.Không biết đi bao lâu, vừa đói vừa lạnh, tối như mực phía trướcmơ hồ hiện ra một tia ánh sáng, như đi trong sa mạc gặp ốc đảo,làm Lý Hải Đông trong lúc tuyệt vọng bừng tỉnh, ráng sức chạytới.Vừa lảo đảo xông ra khỏi rừng, mùi thịt nướng xông vào mủi.Ngẩng đầu nhìn, phía trước là một hòn núi nhỏ, phía trước váchnúi bóng loáng như gương là một đống lửa đỏ bừng bừng, đangnướng thịt. Lý Hải Đông vội vàng đi tới, nhìn quanh, không thấyai.Mũi hít nồng mùi thịt, Lý Hải Đông nhịn không được nước miếngtràn ra, nhìn kỹ, bằng kinh nghiệm phong phú trong nghề nướngthịt, hắn lập tức nhìn ra thịt nướng là thit thỏ, da dày thịtnhiều,mở chảy thơm, nướng vừa chín quanh.Bụng sôi ọc ọc, Lý Hải Đông vò bóp bụng, nhũ thầm mặc kệ thỏcủa ai, ăn trước rồi tính, bất kể ba bảy hai mốt, ngồi đại xuống,xé liền một chân thỏ.Sao mà lạt nhách vậy? Lý Hải Đông cắn một miếng, biết liềnthịt chưa nêm.Thân là chủ tiệm thịt nướng, Lý Hải Đông trong bao lúc nào cũngNgục Giớicó gia vị. Mở bao, dọn ra một mớ gia vị, muối, ớt, tiêu, bột ngọt,đường.. thứ gì cũng có. Lý Hải Đông dùng bí quyết độc môn trộnra một nhúm, rắc trên đùi thỏ, lập tức thơm phức.Không tệ lắm. Lý Hải Đông ngửi mùi, ngón trỏ nhúc nhích dử,há miệng cắn.Chân thỏ chưa đưa tới môi, mắt đột nhiên hoa lên, chỉ cảm thấymột luồng gió thoảng qua, tay nhẹ bổng, chân con thỏ mất tiêu.Lý Hải Đông ngẩn ngơ nhìn lên, một người đàn ông chừng bamươi tuổi không biết từ đâu ra, trong tay đang cầm chân con thỏthơm lừng, dáng bộ như chó sói, cắn xé nuốt, chớp mắt cái châncon thỏ biến mất tích.So với ta người còn đáng thương hơn, đói dử vậy sao? Tụi mìnhđều là thiên nhai luân lạc, ngươi muốn ăn cứ nói một tiếng, cầngì phải giật? Lý Hải Đông vốn định nổi đóa, nhưng thấy nam tửđó như sói nuốt hổ táp, cảm giác hắn so với chính mình còn đóikhổ hơn, không giận nổi, còn cảm thấy tội nghiệp.- Chưa đã hả? Còn nè, ngươi chắc đói bụng lắm rồi. Lời xưa nóirất đúng, người thì phải ăn mới khỏe, có đươc ăn, mà khôngăn...... Lý Hải Đông rắc gia vị lên phần thịt thỏ còn lại, miệngláp dáp nói, đưa cho nam tử. Nam tử không đợi Lý Hải Đông nóixong, đưa tay lấy thịt thỏ.Bất quá lần này hắn không vội ăn, do dự một chút, rút trườngkiếm từ sau lưng, một nhát chia con thỏ làm hai miếng, giử mộtnửa, một nửa trả lại cho Lý Hải Đông.Lý Hải Đông nhìn sững, nói thầm: Vác theo mình thanh kiếm,làm diễn viên đoàn xiết nuốt kiếm sao? Nghi ngờ nhận thịt thỏ,muốn tìm hiểu thân phận quái nhân này một chút, nhân tiện nói:- Ta gọi là Lý Hải Đông.Nam tử rất có lễ phép đáp:- Ta gọi là Du Bạch Mi.Lý Hải Đông lúc này mới chú ý tới lông mi hắn màu trắng, nghĩthầm: Lông mi trắng nhìn ác liệt nhe, chờ vài bữa ta ...