Ngục giới tài nguyên nghèo nàn. Phạm nhân ở đây, dầu trước kia trong thế giới của họ đều là nhân vật lừng lẫy có khả năng lật biển dời sông, hủy thiên diệt địa, nay thân tại thiên thần lập ra lao ngục, bị kết giới trói buộc phần lớn lực lượng, chỉ có thể sống qua ngày.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGỤC GIỚI-chương 2b NGỤC GIỚI Tác giả: Xuyên Mã Giáp Đích trư Đệ nhất tập Dị giới xuyên toa Đệ nhị chương: Ngạc mộng rừng rậm Chương 2-Ngạc mộng rừng rậm (B)Ngục giới tài nguyên nghèo nàn. Phạm nhân ở đây, dầu trước kiatrong thế giới của họ đều là nhân vật lừng lẫy có khả năng lậtbiển dời sông, hủy thiên diệt địa, nay thân tại thiên thần lập ralao ngục, bị kết giới trói buộc phần lớn lực lượng, chỉ có thể sốngqua ngày.Loại Tán tiên tu hành hơn ngàn năm như Du Bạch Mi, ở ngục giớinhiều vô kể, thuộc về lớp phạm nhân hạng thấp nhất. Còn đámthần tiên linh lực cường đại, đạo hạnh có mười mấy vạn, thậmchí trăm vạn năm trở lên đang làm ngục bá gây mưa gây gió, thugom một đám thủ hạ, sai bảo tiên nhân nhỏ yếu kiểu Du Bạch Minhư nô dịch.Tiên nhân bị nô dịch mỗi tháng đều phải dâng quà cho ngục báđể được bình an, nếu không ngục bá sẻ lập ra các loại nan đề khókhăn ác độc hành hạ, đánh đập lăng nhục thậm chí giết chếtcũng là chuyện thường xảy ra.Lần này Du Bạch Mi đến Ngạc mộng rừng rậm để tìm linh lựcthạch, nhân vì đắc tội ngục bá Hồng bào lão tổ. Hồng bào lão tổcó đạo hạnh hơn mười vạn năm, linh lực cường hãn, ở đông lao làsố một số hai cường giả. Vài ngày trước, trong lúc theo thông lệtiến cống, Hồng bào lão tổ đòi lấy Thanh Tuyền bảo kiếm của DuBạch Mi. Thanh Tuyền là vật Du Bạch Mi yêu quí, thà mất mạngchứ không thể dâng cho Hồng bào lão tổ, tự nhiên mở miệng từchối. Hồng bào lão tổ trong lòng ghi hận, nên loan tin cho DuBạch Mi nếu không tiến cống một khối linh lực thạch, sẻ giết điNgục Giớilàm gương cho người khác.Du Bạch Mi bị ép hết cách, chỉ đành phải đi mạo hiểm ở ngạcmộng rừng rậm, hi vọng có thể tìm ra linh lực thạch làm dịu lửagiận của Hồng bào lão tổ.Lý Hải Đông giận sôi lên, mắng: Thật quá sức khinh người, saongươi không liều mạng với hắn? Mặc dù ngày thường tính cáchcủa hắn cởi mở hiền hòa, hầu hết mọi chuyện đều du di cho qua,nhưng cũng có một nguyên tắc, chính là tuyệt đối không chịu bịngười ta tùy ý ép bức, thà có chết thì liều mạng chết chung, chứdứt khoát không nhịn.Du Bạch Mi: Ngươi nói thật dễ dàng, Hồng bào lão tổ tu hànhhơn mười vạn năm, ta làm sao là đối thủ của hắn được.Lý Hải Đông im lặng, vô luận ở địa phương nào, thực lực đều lànhân tố tối trọng yếu, thực lực không đủ chỉ có thể làm cá trênthớt cho người ta bằm.Một mình người lực lượng không đủ, tại sao không cùng nhữngngười khác hợp sức phản kháng? Lý Hải Đông sinh sống ở hiệnđại xã hội, đối với chuyện tác oai tác phúc nô dịch dân chúng thậtkhông quen nhìn, thấy Du Bạch Mi một người lực lượng khôngđủ, liền nhiệt tình góp ý cho Du Bạch Mi.Du Bạch Mi lắc đầu nói: Ngươi thật không hiểu rõ chuyện củangục giới, phạm nhân ở ngục giới phần lớn vì qua thời gian xửphạt quá lâu dài dày vò mất hết cả ý chí, rất rụt rè sợ rắc rối,mỗi ngày chỉ lo làm sao sống còn, hết sức tránh xa nhữngchuyện rắc rối.Lý Hải Đông thất vọng bực bội nói: Nếu là ta, thà liều mạng vớihắn, chứ tuyệt đối không chịu loại ức hiếp như vậy.Du Bạch Mi chỉ đành nói: Nếu cho ngươi ở chỗ này vài trămnăm, cũng sẽ có cách nghĩ như bọn họ. Hùng tâm tráng chí gì,đại đạo chân lý gì, đều chịu thua cuộc sống buồn chán đến mứcmuốn phát điên này.Tiên nhân cũng bị buồn chán sao? Lý Hải Đông kỳ quái hỏi.Ngục GiớiCho dù ngươi là thần là tiên là yêu là ma, nếu sống một cuộcsống ngày nào cũng giống như ngày đó, chỉ càng lúc càng tệ đi,không có tốt hơn chút nào. Sống hơn mấy trăm ngàn năm, cũngchắc chắn sẽ tuyệt vọng mà thôi. Du Bạch Mi nói, Giữa thầntiên yêu ma và phàm nhân trừ lực lượng mạnh yếu, căn bản cũngkhông khác gì nhau.Lý Hải Đông đạo: Nguyên lai là vậy, ta còn tưởng rằng thần tiênđều là mấy cổ quái lão đầu tử không ăn đồ ăn của nhân gian nữachứ.Du Bạch Mi mắc cỡ cười: Ngươi nghe ai nói tầm bậy, thần tiênyêu ma dục vọng so với người còn muốn mạnh hơn, rượu chè ănchơi, vui thú xác thịt, không có phân biệt gì hết. Bất quá đã cóphàm nhân thất tình lục dục, còn có thêm khát vọng về lựclượng. Chỉ nói về ngục giới này, ai không chịu khổ vì dục vọngkhông bến bờ, mới rơi xuống đến mức này.Lý Hải Đông nghe Du Bạch Mi giải thích một hồi, mới hiểu ra thầntiên yêu ma bất quá chỉ có cường đại lực lượng mà thôi, thamlam, làm biếng, ích kỷ, ngu xuẩn...cả đống khuyết điểm cùngphàm nhân không khác gì. Đã có được lực lượng, liền có luôn dụcvọng, khuyết điểm do đó bị phóng lớn vô cùng, cũng do đó màngục giới tồn tại.Hai người trên đường nói chuyện với nhau về mọi chuyện củangục giới, hướng vào nơi sâu nhất trong rừng rậm mà đi. Càngvào sâu, càng khó đi, rừng rậm không có đường lối, cây cối caoche lấp bầu trời làm ánh sáng chỉ còn lại những tia mỏng manh,Du Bạch Mi vận linh lực, Thanh Tuyền kiếm tỏa ra ánh sáng xanhmờ, Lý Hải Đông liền móc ra đèn bin cầm tay, ánh đèn pha liềnchiếu sáng rực phía trước. Du Bạch Mi ngạc nhiên hỏi: Đây làpháp thuật gì vậy, sáng quá ta.Lý Hải Đông giải thích vài câu với hắn, Du Bạch Mi nghe lùngnhùng, luôn miệng khen ngợi Pháp thuật chiếu sáng dùng tốtquá. Lý Hải Đông nhân đó khoe khoan thêm về hiện đại khoa kỹtiên tiến, dọa Du Bạch Mi ngẩn ngẩn ngơ ngơ.Trên mặt đất tràn đầy lá rụng mục rả thành bùn lầy, bước chânNgục Giớikhông lún tới mắc cá, Du Bạch Mi nói: Ngươi phải cẩn thận, chổnày có rất nhiều ngục thú hung hiểm, còn có đầm lầy sâu khôngthấy đáy ao đầm và cổ quái thực vật.Lý Hải Đông vừa tính khoác lác là mình có kinh nghiệm mạo hiểmphong phú, một bước dẩm đúng vào ao bùn, xém chút nữanguyên cả thân người chìm xuống, may mà Du Bạch Mi chật vậtkéo ra, làm cả người hôi rình mùi bùn thối rữa, không dám làmcàn nữa, bám thật sát theo Du Bạch Mi.Không biết đã đi bao lâu, Lý Hải Đông cảm thấy hai chân nhũnra. Trong rừng mỗi bước đi đều hao phí rất nhiều sức lực, phàmnhân thân thể của hắn không thể so sánh với Du Bạch Mi, rõràng hiện ra sự mệt mỏi.Nghỉ hơi một hồi nhé. Du Bạch Mi nhìn ra Lý Hải Đông mệt mỏi,dừng bước lại.Lý Hải ...