Danh mục

Ngục Thánh

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 205.77 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày thứ hai, bảy giờ năm mơi lăm phút, tối Tiếng rè rè từ chiếc bộ đàm lềnh phềnh trên nước lan vào lỗ tai của Vô Phong. Đứng dậy! – Hắn tự nhủ nhưng lực bất tòng tâm. Vai trật khớp, gãy xương sườn, cánh tay tê liệt; với thân thể tàn tạ đó,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngục Thánh Ngục ThánhNgày thứ hai, bảy giờ năm mơi lăm phút, tốiTiếng rè rè từ chiếc bộ đàm lềnh phềnh trên nước lan vào lỗ tai của Vô Phong.Đứng dậy! – Hắn tự nhủ nhưng lực bất tòng tâm. Vai trật khớp, gãy xương sườn,cánh tay tê liệt; với thân thể tàn tạ đó, hắn không thể động đậy một ngón tay chứđừng nói là đi đứng. Trong khi đó, nhà máy thủy điện rùng mình liên hồi, chốcchốc lại sụt xuống. “Đứng dậy mau lên, thằng tóc đỏ ngu ngốc này!” – Vô Phongtự rủa mình.Tên tóc đỏ chống tay ngồi dậy bằng một nỗ lực phi thường. Xương sườn gãy đâmda thịt, bả vai trật khớp nghiến cơ nhục, cơn đau thấu óc lan đến não bộ của hắn.Vô Phong kêu không nổi, miệng rớt đầy dãi. Hắn khâm phục ai đó đã nói “chết làhết khổ”. Giờ Vô Phong chỉ mong cái chết đến thật nhanh để thoát khỏi cơn đaunày. Ngặt nỗi lúc muốn chết thì tử thần lại ở đẩu ở đâu. Chắc lão đi vắng! – Hắnnghĩ.Nhìn Vô Phong gượng dậy, nét mặt Thiên Hải lộ rõ sự kinh ngạc. Trước nhữngcơn đau như thế, não bộ sẽ tự vệ bằng cách ngừng hoạt động. Đó là người bìnhthường. Nhưng Vô Phong dường như không phải người thường. Gã tóc trắng cười:-Còn đánh được chứ?Vô Phong rợn tóc gáy. Có ai đầu óc bình thường còn nghĩ chuyện chiến đấu tronghoàn cảnh này? Bất quá Thiên Hải rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải giỡn chơi.Sẽ không có đầu hàng hay thỏa hiệp, Vô Phong chỉ còn hai lựa chọn: đánh tiếphoặc bỏ chạy, mà lựa chọn nào cũng dẫn về Tụ Hồn Hải.Chết sao?Mình sẽ chết sao?Hắn lẩm bẩm rồi rùng mình sợ hãi. Tận nơi sâu thẳm trong linh hồn, bản năng sinhtồn ngóc đầu tỉnh giấc, bám vào trái tim leo lên rồi lan tràn, ngấm vào xương, vàocơ, vào mọi ngóc ngách trong cơ thể tàn tạ của Vô Phong. Như được tiếp nhiênliệu, tên tóc đỏ bật dậy. Đau đớn lộng óc nhưng hắn không gục, cứ vỗ đầu gối liênhồi như nhắc nhở nó chớ quên phận sự. Thiên Hải nhìn hắn, bất giác lên tiếng:-Cậu sẽ không “chết”. Tôi sẽ kể cho bọn trẻ ở làng tôi về cậu, tôi sẽ nói rằng cậurất dũng cảm và là một người đàn ông thực thụ!Vô Phong bật cười:-Không. Tao không thích trở thành một câu chuyện kể.Vừa dứt lời, hắn lao đi đoạn cúi người vớt thanh “bộc phá” dưới làn nước, mái tócđỏ trơ trọi giữa cơn sụp đổ của nhà máy thủy điện. Hắn một tay ôm sườn, tay kiakéo thanh kiếm xẻ đôi dòng nước rồi bổ xuống. Đường kiếm nặng trĩu hy vọngsống của Vô Phong. Còn một con đường dài, hắn phải đi, phải đi tiếp…Nhưng sự thật là cách biệt thực lực vẫn không thể khỏa lấp.Một âm thanh vang rền chạy khắp hành lang, mặt nước rung động mãnh liệt.Thanh “bộc phá” rốt cục không thể vượt qua “thăng thiên pháo”, nó đay nghiếnlưỡi đao một cách tuyệt vọng. Thiên Hải thở dài:-Có niềm tin là tốt, nhưng ở hoàn cảnh này, thật không thích hợp!Gã đẩy ngược Vô Phong trở lại. Tên tóc đỏ định vung kiếm đánh tiếp nhưng mộtlần nữa lại vướng tường. Kiếm quá dài còn không gian quá nhỏ. Thấy Vô Phongmất nhịp, gã tóc trắng lao vào ngay, một đao xẻ nước đánh hất lên. Tên tóc đỏ chỉkịp giương kiếm đỡ đòn. Một âm thanh chói lói nhưng rời rạc dội màng nhĩ. VôPhong nhận ra “bộc phá” đã gãy đôi. Tay chân gãy không sao, kiếm gãy coi nhưhết đời kiếm sĩ.“Thăng thiên pháo” như ánh chớp đâm xuyên lồng ngực tên tóc đỏ. Vô Phong ngãxuống sàn ngập nước, hắn vội vàng chộp lấy lưỡi đao ngăn nó đâm sâu hơn. Vếtđâm ục máu, nổi lều phều những bọt khí đỏ, bàn tay bị cứa nát song hắn khôngchịu buông. Thiên Hải gắng sức kết liễu đối phương mà không nổi. Căn bản thiếtkế cán võng của “thăng thiên pháo” có ưu thế chém, tạt chứ không mạnh về đâm.-Chống đối đến cùng sao, tóc đỏ? – Thiên Hải nghiến răng.-Tao… sẽ không chết… tao sẽ không chết…Vô Phong thều thào, tay cầm thanh “bộc phá” quơ trong bất lực. Kiếm đã gãy quánửa, hoàn toàn là phế vật. Thiên Hải cười:-Chúng ta sẽ là bạn, ở một lúc khác!Gã tóc trắng thi triển bí kỹ nén. Những tiếng ào ào vang khắp tứ phía; nước từhành lang, từ các ống xả, từ cơn mưa, từ biển ào ạt tuôn vào lưỡi đao rồi tích tụthành một khối thủy cầu nhỏ xíu trên nòng súng “thăng thiên pháo”. Chắc phảihàng chục tấn nước! – Vô Phong nghĩ thầm. Cần nguồn nội lực khủng khiếp mớinén được ngần ấy chất lỏng. Bị khối nước này đè bẹp, hắn dẫu không tan nát cũngkhó nhận dạng. Hắn phải nghĩ ra cái gì đó, hắn phải sống! Hắn cầu mong một chútmay mắn nhỏ nhoi mỉm cười với mình.Và sự may mắn chỉ xuất hiện khi sự nỗ lực đạt tột cùng.Trong giây phút vùng vẫy, phần lưỡi “bộc phá” bỗng rơi ra để lộ lưỡi dao găm nốiliền cán. Thiên Hải tuy phá hủy thanh kiếm song cũng vô tình làm vỡ khóa chốtgiữa cán và lưỡi. Như phản xạ bản năng, Vô Phong phi con dao. Lưỡi bén xé gióđâm trúng vai gã tóc trắng. Khoảng cách quá gần và gã không thể tránh né. Nhưngchừng ấy chưa đủ làm khó Thiên Hải, gã lắc đầu, ngón tay bóp cò súng:-Hết rồi! Tạm biệt tóc đỏ!Vừa dứt lời, lưỡi dao cắm ngập vai Thiên Hải bộc phát luồng lửa. Gã đau đớnbuông đao, vết thương loét miệng vì lửa cháy. Vô Phong rút “thăng thiên pháo” rak ...

Tài liệu được xem nhiều: