Mình có đôi lời muốn nói trước khi bắt đầu câu chuyện. "Ngược chiều gió cuốn" là một truyện ngắn mình muốn tặng cho người bạn mới quen trên Zing Forum, đó là Ruby. Đây cũng là món quà mình muốn tặng Ruby và mọi người như một lời nhắn gửi của cuộc sống. Tuy rằng nó không hay, ngòi bút của mình không chuyên nghiệp để các bạn cảm thấy mến phục nhưng mình mong mọi người sẽ đón nhận nó bằng tấm lòng của một con nhóc chưa đủ tuổi để hiểu cái gọi là sự đời nhưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngược chiều gió cuốnNgược chiều gió cuốnMình có đôi lời muốn nói trước khi bắt đầu câu chuyện. Ngược chiều gió cuốn làmột truyện ngắn mình muốn tặng cho người bạn mới quen trên Zing Forum, đó làRuby. Đây cũng là món quà mình muốn tặng Ruby và mọi người như một lời nhắngửi của cuộc sống. Tuy rằng nó không hay, ngòi bút của mình không chuyênnghiệp để các bạn cảm thấy mến phục nhưng mình mong mọi người sẽ đón nhậnnó bằng tấm lòng của một con nhóc chưa đủ tuổi để hiểu cái gọi là sự đời nhưng lạibiết rung động trước những tình cảm đáng quý của những người bạn biết lòng,không biết mặt. Truyện ngắn này mình xây dựng dựa trên bài dự thi Tuần 2 củaEvent bên ly trà sữa từ Ruby, mình muốn Ruby thấy được tình cảm mình nhắn gửicho bạn ấy thông qua câu chuyện của quá khứ mà mình dựng lên. Chúc Ruby họctập tốt và đạt được ước mơ của mình! Luôn mỉm cười nhé! -Sally- 1. Ngày khôngnắng. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, chút nắng hồng còn xót lại trên cánh chimcô liêu, mệt mỏi rồi đột nhiên ngã quỵ trên bầu trời cao rộng ấy. Gío vẫn dịu dàng,vô tình như thế, cuốn đi những nỗi lo, muiộn phiền nhưng cũng dội vào lòng ai đóchút đắng cay, tủi hờn của góc kí ức nào đó chợt ùa về. Sân trường rộng, hàng gạchmen cũ màu đã nứt nẻ theo tiếng gọi của thời gian, in những chiếc lá vàng, nhữngchùm hoa học trò nào đó vô tình bị đánh rơi. Gío mơn man thổi bay những tà váytím của đóa bằng lăng mới nở, ngọt ngào mà lặng lẽ, nó vẫn đẹp và yêu kiều nhưthế dù cho ngày mai nó có ùa tàn theo nắng ấm. Cô học trò nhỏ thơ thẩn ngắmnhững đóa bằng lăng tím đang đua nhau khoe sắc, đôi mắt đen láy ánh lên tia cườitinh nghịch, gò má trắng chợt ửng hồng e thẹn, mùi hương của hoa gió vô tình rơivào cánh mũi, bờ môi mềm khẽ vẽ lên một nụ cười ngây dại. Vô thức, cô học trònhỏ đưa cánh hoa màu tím biếc lên hít hà rồi lại để nó thả mình theo gió. Đó là mùihương của nụ cười hay mùi hương của tâm hồn cô đơn nào đó đang vẫy gọi? Nắngvẫn chốn tìm không thấy bóng, để gió một mình hoành hành, xé nát một trái timngây dại. Phải chăng gió đã quá cô đơn, quá tủi hờn mà trở lên đáng sợ? Khẽ thôinhưng đủ làm nụ cười của ai đó bị cướp mất theo vết sẹo đã in hằn trong tim. Mimắt buồn cụp xuống, nó chất chưa hay đang cố kìm nén một nỗi đau nào đó, ngănkhông cho mảng kí ức rạc rời quay trở lại. Ừ! Thì mỗi người đều có những niềmvui và nỗi buồn đan xen trong cuộc sống, nhưng đừng phũ phàng với một cô bétuổi trăng tròn đến mức nụ cười dù có gượng cũng không thể nâng lên. Người tavẫn nói những gì mình làm trong quá khứ thì tương lai sẽ trả lại công bằng cho tấtcả. Có lẽ họ đúng… Khóe mắt cô học trò nhỏ vô tình đánh rơi một thứ dung dịchtrong suốt, mềm như một cái hôn nhẹ lướt qua, trượt đều trên hai gò má trắnghồng, môi khẽ mím, nó tái tê, run rẩy theo từng ngày gió dội vào tim. Đóa bằnglăng vẫn nở và nỗi buồn năm nào chợt ùa về vò nát con tim… *-*-*-* “Nếu có thểcho con một vé đi tuổi thơ, về cái ngày xưa bé để xóa đi lỗi lầm” Ngày khôngnắng. Gío gợi về một cái nhìn của tuổi thơ, kiếm tìm đám trẻ con thích chơi trò côdâu chú rể ở góc nhỏ của vườn xoài. Cô học trò nhỏ còn nhớ lắm những ngày xưachơi với lũ bạn thơ, cả đám hễ cứ thấy người ta làm đám cưới là vui mừng lắm, tụicon gái mơ mộng chiếc váy cưới tinh khôi, bó hoa hồng rực rỡ trong tay và lớpkhăn voan trắng, mỏng xõa trên mái tóc được búi gọn. Còn lũ con trai cứ luôn bịám ảnh rằng chú rể là một người hung đã cứu được cô dâu từ tay mụ phù thủy độcác giống trong truyện cổ tích để rồi được tổ chức một lễ cưới linh đình và sốnghạnh phúc mãi mãi bên cô dâu, bởi vậy, đám con trai “sặc” máu anh hung luôn aoước được trở thành hero của mấy đứa con gái ngốc nghếch kia. -Êy! Chúng màyơi! Chơi trò đám cưới đi! – Con nhóc thắt hai bím tóc cao cao có nụ cười vươngmùi của mấy bà mai mối nhìn lũ bạn, cười toe toét khởi đầu câu chuyện. Cô bé cómái tóc dài, đen tuyền, mềm mượt, gương mặt xinh như một nàng công chúa, cườie thẹn: -My sẽ làm cô dâu còn Nam là chú rể nhé! Cậu nhóc tên Nam có làn datrắng bóc, mái tóc đen mang chút nâu của nắng quê mộc mạc, dáng cao, gầy, mảnhkhảnh, nhưng gương mặt lại thanh tú, đẹp từ mọi góc nhìn, hoàn hảo đến từngđường nét. Trong mắt tụi con gái, cậu nhóc này luôn là một chàng hoàng tử đẹptrai, dũng cảm, và trong mắt cô bé tên My kia, cũng không là ngoại lệ. Nhóc Namim lặng không nói, ánh mắt vương chút ngây ngô của trẻ con hướng về một cô békhác, cô bé có làn da rám nắng, đậm mùi của đồng quê, mái tóc ngắn buộc lạithành cái đuôi gà nhỏ xíu đằng sau, cô bé ấy không xinh xắn nhưng trong đôi mắtmàu đen lại ánh lên cái nhìn của một cô bé tốt bụng, mạnh mẽ. Nụ cười đẹp như tianắng mai luôn trực trên môi cô bé ấy… Cậu nhóc tên Nam hái bông sen gần đó,ôm chặt trong tay, bước về phía cô bé có làn da của nắng đang cười đùa cùng đámbạn, giật nhẹ tà áo cô bé, thỏ thẻ nói: -Nam thích Mai! Như có một luồng điện chạyngang, mỗi đứa bé mang một cảm xúc, một phản ứ ...