Danh mục

Người Ăn Mày và Con Chó

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 106.24 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chuyện kể rằng trên cây cầu trong ngôi thành nọ có một người hành khất. Ông ta không biết kéo đàn, cũng không biết hát, thậm chí còn chẳng biết viết ra cảnh ngộ bi thảm của mình lên giấy, rải xuống đất để mong nhận sự thương xót của khách qua lại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Ăn Mày và Con Chó Người Ăn Mày và Con ChóChuyện kể rằng trên cây cầu trong ngôi thành nọ có một người hành khất.Ông ta không biết kéo đàn, cũng không biết hát, thậm chí còn chẳng biết viếtra cảnh ngộ bi thảm của mình lên giấy, rải xuống đất để mong nhận sựthương xót của khách qua lại.Mỗi ngày, ông chỉ biết ngồi chồm hỗm dựa vào thành cầu, co ro rúc mặt vàotrong đầu gối, bên cạnh đôi chân gày gò để một cái bát mẻ cũ kỹ. May màngười qua lại chiếc cầu rất đông, thi thoảng cũng có người đem vài đồng bạclẻ vứt vào trong bát.Khi đêm đến, người hành khất sẽ trở về chỗ trú ngụ của ông – một cái vườnrau ở ngoại ô, bị bỏ hoang đã lâu. Một hàng rào xiêu vẹo bao lấy vườn raubỏ hoang, bên trong có một túp lều nát, người hành khất già đã lánh rét ở đóđược mấy mùa đông lạnh giá. Trong vườn rau còn có một miệng giếng khô,bên giếng có một gốc cây già.Gió mùa đông bắc ùa về, thành phố đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.Người trên cầu thưa thớt hẳn đi, lão hành khất đang định sẽ về nghỉ, bỗng từđâu chạy tới một con chó nhỏ. Con chó bị lạnh tới nỗi run lên từng chập, trõmõm hít hít cái bát sứt của người ăn mày, thì ra là vì đêm hôm trước ông đãdùng cái bát này để thức ăn. Lão hành khất trong lòng thương xót, liền lấytrong người ra một chiếc bánh bao, khẽ khàng bỏ vào trong bát.Con chó nhỏ ngước lên nhìn ông hồi lâu, như thể cảm động lắm, rồi gục mặtvào bát ăn lấy ăn để.Người ăn mày mang con chó về “nhà” của mình, từ đó người chó quấn quítkhông rời. Con chó rất thông minh, hễ đói là biết ngoạm cái bát chạy nhắngquanh chủ đòi ăn. Những người đi qua nhìn thấy thế rất ngạc nhiên thích thú,liền thi nhau ném tiền vào trong bát.Người ăn mày phát hiện ra đây là cơ hội lớn, liền huấn luyện cho con chó.Qua một thời gian, nó đã biết đứng bằng hai chân sau, ngoạm bát xin ănnhảy tới nhảy lui trước mặt những người qua đường. Vậy là người ăn màylại càng thu được nhiều tiền thêm.Người ăn mày bỗng dưng “ phát tài”, liền lấy tiền đi đánh xổ số. Thật là nằmmơ cũng không tưởng được vận số ông lại tốt đến vậy, không lâu sau ôngtrúng giải độc đắc.Cứ như là số mệnh vậy. Người ăn mày mua lại vườn rau bỏ hoang, rồi từmảnh đất đó xây lên một ngôi nhà lộng lẫy, nhưng ông vẫn giữ lại túp lềunát, miệng giếng khô cùng gốc cây già và nếp hàng rào lưa thưa ngày nào ởvườn sau khu nhà mình.Trong phòng của người ăn mày bày biện đầy những đồ xa xỉ, ông bỗng chốcmê mẩn việc sưu tầm đồ cổ, thích cung phụng những mỹ nhân chân dài, lạicàng thích ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người khi ông rút trongtúi ra cả xập tiền lớn.“ Quý ngài ăn mày” bắt đầu đi gặp gỡ giới thượng lưu, dĩ nhiên lúc nào ôngcũng mang theo con chó nhỏ của mình. Các bà mệnh phụ ra sức ủng hộ nhiệtliệt quí ông ăn chơi mạnh tay này, và dĩ nhiên chẳng ai biết xuất thân ông rasao.Điều duy nhất làm cho “ quý ngài ăn mày” cảm thấy khó xử chính là chúchó nhỏ, bởi những người thượng lưu khác đều nuôi những con chó giốngquý, thuần chủng kia!Cho tới một hôm, con chó con bướng bỉnh của ông cắn rách tai một con chócái giống quí, ngay giữa bữa tiệc. Chủ nhân con chó nổi trận lôi đình, làmcho ngài ăn mày cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng.Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra vườn sau, cạnh cái giếng cũ. Sauđó cho nó vào một chiếc lồng gỗ, buộc vào một sợi dây thừng dài và thảxuống cái giếng khô.Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, giống như tiêu diệt hoàn toàn cáiquá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh ông ta.Từ đó, bên cạnh người hành khất thiếu đi con chó nhỏ trung thành, ông ta cóthể thoải mái một mình đi gặp các cô em phục vụ dễ thương ở quán rượu,hoặc đi dự những bữa tiệc thượng lưu xa hoa.May mà dù thế nào ông cũng không quên mỗi ngày thả xuống giếng vàimiếng thịt, vì tiếng sủa của con chó cho ông biết rằng người bạn ngày khốnkhó xưa kia vẫn còn sống.Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, người hành khất ngược lại cảm thấykhông hề vui vẻ, chó nhỏ đi rồi, bạn bè quý tộc của ông ta cũng không hềnhiều hơn, vả lại có một hôm, nhằm lúc ông uống rượu say lướt khướt, đãbuột miệng để lộ ra cái thân phận thấp hèn ngày xưa.Lũ người kia bỗng chốc chế nhạo và quay mặt lạnh nhạt với ông ta. Ngườiăn mày cuối cùng hiểu ra rằng, trên đời này chỉ có chú chó nhỏ đã từng trảiqua hoạn nạn với mình mới là người bạn chân chính nhất. Thế mà ông nỡvứt nó xuống dưới giếng khô.Người ăn mày chạy thật mau đến bên giếng, thả cái cũi gỗ xuống. Nhưngchó con chỉ đi quanh cái lồng gỗ mà không dám nhảy vào trong.Người ăn mày chạy đi tìm một cái dây to, một đầu cột vào gốc cây, tự mìnhtrèo xuống đáy giếng cứu chó con. Giếng rất sâu, nhưng ông không sợ hãichút nào. Đáy giếng tối om om, lại bốc lên mùi thum thủm, ông vội cắp conchó rồi trèo lên. Chó con chẳng hề oán trách chủ mình, vui mừng liếm mặtngười chủ lâu ngày mới gặp lại.Bác sỹ giỏi nhất trong thành cũng không thể trị nổi bệnh của chó nhỏ. Ngườihành khất vì muốn bù đắp lỗi lầm của mì ...

Tài liệu được xem nhiều: