1. Tịnh không một vệt gió. Ngoài xa, mặt biển tựa tấm kính khổng lồ bị bẻ cong, hắt sắc xanh bất biến lên nền trời trơn nhẵn. Ánh nắng chói chang bọc kín các thanh vịn cầu thang hồ bơi, nung nóng chúng thản nhiên, đến mức sắc trắng kim loại gần như chuyển sang trong suốt, rồi tan chảy vào làn không khí oi ả. Một phần hồ bơi hình cánh cung cũng rực lên dưới thứ ánh nắng ma quái, nhưng nửa mặt nước còn lại chỉ thuần một màu xám xanh im lìm. Anh bật điện...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người ăn táo Người ăn táo1. Tịnh không một vệt gió. Ngoài xa, mặt biển tựa tấm kính khổng lồ bị bẻ cong, hắt sắcxanh bất biến lên nền trời trơn nhẵn. Ánh nắng chói chang bọc kín các thanh vịn cầuthang hồ bơi, nung nóng chúng thản nhiên, đến mức sắc trắng kim loại gần như chuyểnsang trong suốt, rồi tan chảy vào làn không khí oi ả. Một phần hồ bơi hình cánh cungcũng rực lên dưới thứ ánh nắng ma quái, nhưng nửa mặt nước còn lại chỉ thuần một màuxám xanh im lìm. Anh bật điện thoại. Nó không làm việc đã năm ngày. Pin còn đầy.Nhiệt độ bên ngoài 34 độ Celcius. Với tay nhặt chiếc kính râm lẫn trong mấy tờ tạp chí,đeo lên mắt, anh đổi một tư thế thoải mái hơn trên ghế phơi nắng. Gần bên, những chiếcghế rải rác quanh hồ bơi, mấy đôi khách Bắc Âu tóc vàng nhạt vẫn nằm bất động, mí mắtkhép hờ, cơ thể rám nắng của họ mỗi lúc một sẫm đen, tựa các vật thể còn sót lại, treo lơlửng trong cái khung cảnh đang phai hết màu sắc. Một bóng đen xuyên qua nắng, đi vềphía anh, đặt xuống chiếc bàn nhỏ một cốc nước trắng có mấy lát chanh. Tiếng nói vẳngđến: “Ông có cần đặt trước taxi?”. Anh nhìn lướt màn hình điện thoại, gật đầu: “Cám ơn.Hai tiếng nữa tôi phải có mặt ở sân bay!”.Người phục vụ của resort vừa quay bước, anh tức khắc nối tiếp dòng suy nghĩ bị đứtđoạn. Hình ảnh Vinh ngồi một mình trong căn phòng mờ tối, bên mặt bàn rộng không đểđồ vật, im lặng gọt một quả táo, cắt thành khoanh cẩn thận và ăn chậm rãi lại choán đầytâm trí anh. Ngay cả giữa các giấc ngủ ngắn, gương mặt nhìn nghiêng của Vinh, đườngnét hoàn hảo dù hơi gầy, vẫn cứ hiện ra, rõ ràng, với sự buồn rầu bí hiểm không sao giảithích. Cách đây hai tuần, anh gọi điện thoại cho Vinh. Như thường lệ, họ nói chuyện lâu.Mẩu chuyện phiếm về một đời máy ảnh mới, vài loại chứng khoán cần mua, và thông báocho nhau biết mấy dự định công việc sắp tới. Tất cả được họ nói bằng giọng giễu cợt nhẹnhàng. Trước khi gác máy, Vinh chợt bảo có lẽ anh ta đóng cửa văn phòng một thời gian,vì đến lúc cần nghỉ ngơi. Điều này đôi khi họ cũng từng đề cập. Mọi thứ chẳng có gì khácthường. Không hiểu sao, ý định tạm ngưng công việc cũng nảy ra trong anh thình lình.Sau khi tìm kiếm trên net vài địa chỉ resort, anh gửi đơn xin nghỉ phép và bay thẳng rađảo. Một bungalow riêng biệt, mọi cánh cửa hướng ra biển. Trong túi du lịch có vàiquyển sách. Anh không đem theo laptop. Không đắn đo, anh tắt luôn di động. Một kỳnghỉ hoàn hảo, đứt lìa hoàn toàn với thế giới anh vừa rời bỏ. Tuy nhiên, suốt năm ngàyqua, ý nghĩ về Vinh không ngừng lảng vảng, như thể từng phân tử không khí bao quanhanh đều dính chặt một hình ảnh nào đó, bị thu nhỏ, của người bạn thân.Chuông điện thoại đột ngột đổ chuông. Hoan, cô gái sống cùng anh gần hai năm. Họ vừađính hôn tháng trước. Có lẽ cô đã kinh hoàng với sự biến mất của anh. Khoảng cách giữacác hồi chuông ngắn hơn, như phát điên. Suốt mấy ngày qua, anh chẳng hề nhớ đến sựtồn tại của cô. Không thể nói gì lúc này, anh bấm nút từ chối trả lời. Hơi nhỏm dậy đặtđiện thoại lên bàn, hình ảnh hồ bơi với hai nửa phân định kỳ dị lại đập vào mắt, khiến anhrùng mình. Tựa một ảo giác đe doạ. Ánh phản quang từ các tay vịn kim loại rất giốnglưỡi dao loé lên trên tay Vinh, khi anh ta chậm rãi gọt vỏ táo trong căn hộ thiếu sáng.2. Đoạn đường từ resort ra sân bay của đảo gần 10km. Nhiệt độ bên ngoài là 36 độ. Conđường trải nhựa có thể chạy sáu làn xe, sâu hút, không một bóng cây. Ở các khúc quanh,biển hiện ra đôi khi. Người lái xe thi thoảng liếc nhìn hành khách qua kính chiếu hậu.Máy điều hoà phả từng luồng hơi lạnh vào ngực nên anh chỉnh lại khuy áo. Tài xế hơinghiêng người, vươn tay điều chỉnh máy lạnh. Một cái xe đạp thình lình hiện ra phíatrước, băng ngang. Taxi thắng gấp. Hai bánh xe đạp cao lênh khênh đổ vật xuống mặtđường xám trắng, không tiếng động. Anh chúi mạnh vào lưng dựa ghế trước nhưngchống tay kịp. Người tài xế mở cửa bước ra ngoài, đỡ dậy đứa trẻ và chiếc xe. Mọi việcgiải quyết chóng vánh. Xe chạy tiếp. Người tài xế hỏi anh có bị sao không. Anh lắc đầu.“Nếu bắt buộc mọi người trên xe phải đeo dây an toàn thì tốt hơn!” – Tài xế phàn nàn.“Đúng vậy!” – Anh gật đầu, thử nhìn qua kính phía sau. Đứa bé không cưỡi xe đạp nữamà ngồi trên đụn cát ven đường, lưng còng xuống. Nó nhỏ dần thành cái chấm rồi biếnmất. Tái xế nói: “Không sao đâu. Nó chỉ sợ đôi chút!”. “Ừ!” – Một lần nữa anh đồng ý.Một số người luôn thắt dây an toàn. Nhưng số đông còn lại không thể, hoặc không baogiờ biết đến sự hiện diện của loại dây đó, anh nghĩ. Chiếc taxi như cái hộp kín lao xuyênqua bầu không khí nóng bức. Bên trong, hai con người không có gì để nói, nên im lìm.Đưa anh đến sát cửa vào ga đi, người lái xe đưa cho anh danh thiếp: “Gọi cho tôi, nếucần!”. Anh gật đầu. Nhưng anh tin sẽ không lần nào nữa quay trở lại đảo. Sau khi checkin, anh ngồi ở băng ghế gỗ, đợi nửa giờ sau lên máy bay.Cách đây 15 năm, hoặc có thể nhiều hơn, anh thường ngồi ở băng ghế công viên gần nhà.Một thằng ...