Danh mục

Người bên hốc núi

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 176.45 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hình như là tôi đã trôi. Trên những con nước. Người tôi cứ duềnh lên, rồi trầm xuống. Lúc lại va vào đá, nghe nước réo quanh người, rồi có khi nằm trên cả làn nước xiết. Băng theo dòng, qua những thác ghềnh. Trôi. Trôi mãi. *** Không biết kết thúc là nơi nào. Chỉ nhớ khi mình không còn trôi nữa, thì tôi nhìn thấy bầu trời. Rất cao và rất rộng. Tôi nhìn thấy cả cánh đồng, bạt ngàn màu lúa mới. Tôi nhìn lại dòng nước đã đưa tôi đi, con nước thả tôi lại giữa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người bên hốc núi Người bên hốc núi TRUYỆN NGẮN CỦA TIỂU QUYÊNHình như là tôi đã trôi. Trên những con nước. Người tôi cứ duềnh lên, rồi trầm xuống.Lúc lại va vào đá, nghe nước réo quanh người, rồi có khi nằm trên cả làn nước xiết. Băngtheo dòng, qua những thác ghềnh.Trôi. Trôi mãi. ***Không biết kết thúc là nơi nào.Chỉ nhớ khi mình không còn trôi nữa, thì tôi nhìn thấy bầu trời. Rất cao và rất rộng. Tôinhìn thấy cả cánh đồng, bạt ngàn màu lúa mới. Tôi nhìn lại dòng nước đã đưa tôi đi, connước thả tôi lại giữa cánh đồng rồi vẫn mải miết trôi. Như thể nước ngàn năm vẫn chảy.Dòng trôi đã khắc thành một vết mòn thời gian, rồi cứ thế nước xuôi đi. Chỉ có tôi – kẻkhông được khắc tên trong dòng chảy nhưng đã theo con nước, để một lần được đi dọcdòng sông. Rồi lại cồn lên cái cảm giác nôn nao được trở về chốn cũ.Tôi chỉ mới là một đứa trẻ, đã nếm trải cái cảm giác tha hương, lận đận đường về.Tôi nằm nghiêng giữa cánh đồng. Không biết là bao nhiêu lâu. Nhìn đất, nhìn trời. Đi quamục ruỗng thời gian. Con nước không bao giờ trở lại. ***Tôi nằm nghiêng giữa cánh đồng. Nhớ mẹ.Đêm trước khi tôi trôi đi, mẹ ngồi bên tôi rất lâu. Mẹ ủ ấm cho đứa con bé bỏng của mẹbằng đôi tay gầy và ráp thô như một chiếc lá quắt khô. Mẹ se sẽ gieo quanh chỗ tôi nằmnhững cánh hoa rừng, thơm ngát. Mẹ vỗ nhè nhẹ vào chiếc giường con con của tôi, rồimẹ hát. Tiếng hát của mẹ réo rắt, rồi vút bay thanh thoát giữa đại ngàn âm u. Ngày nàotôi cũng ngủ ngoan trong tiếng hát ru của mẹ. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của người rất gần,có đôi lần tôi cố với đôi bàn tay bé xíu của mình về phía mẹ, nhưng tôi không chạmđược. Hình như chiếc giường con của tôi đã có một tấm màn che ngăn tôi và mẹ. Tôixoay tới xoay lui, nhìn mãi nhưng không biết phải làm cách nào để có thể vượt ra ngoàicái tấm màn che mềm và mịn ấy.Lần cuối cùng tay tôi chạm được vào mẹ là một ngày nắng rất vàng. Mẹ địu tôi sau lưngchạy băng về phía rừng. Người tôi xốc lên từng đợt theo nhịp hối hả của mẹ. Nhưng tôikhông dám khóc. Đó là lần đầu tiên mẹ địu tôi trên lưng mà không hát cho tôi nghe. Mẹchạy trên những triền dốc mấp mô, mẹ gạt lá chắn, đạp răng rắc lên những cành khô. Mọithứ trên đường đi trượt qua mắt tôi. Lá và nắng. Cả những thanh âm đồng vọng của rừng.Mẹ chạy mải miết cho đến khi mẹ nhìn thấy cha đi ngược chiều giữa rừng sâu. Mẹ gọitên cha, chết lặng rồi mẹ ngã quỵ xuống trong tiếng gọi hoảng hốt của cha. Tôi bị xôngiêng về một bên. Tay chạm phải một ngọn lá. Tôi nắm lấy đọt lá ấy theo phản xạ. Chatháo dây địu ra. Cha bế tôi trao cho người bạn đi cùng rồi đỡ mẹ dậy, cha dấp nước lênmặt mẹ. Mẹ lần hồi tỉnh lại, mẹ cười mà nước mắt ràn rụa. Tôi đưa chiếc là lên miệngday day. Nhìn.Rồi bất chợt tôi thấy bầu trời như đảo xuống trước mặt. Cây cối chao nghiêng. Miệng tôikhô khốc. Ngột ngạt. Tôi ho thốc một tiếng, rồi không chịu được nữa, tôi khóc thét lên.Tiếng khóc của tôi làm mẹ giật mình, mẹ ngồi bật dậy. Mẹ gần đến mức tôi thấy ánh mắtmẹ kinh hoàng. Cha hoảng hốt. Tôi chỉ biết khóc, rồi hình như lả đi…Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên cái giường con con có tấm màn che, trên sườndốc, gần một con suối. Xung quanh rợp một màu xanh – cái màu thâm u và mênh môngcủa núi rừng. Có một cụm hoa rừng màu tím mọc bên cạnh một gốc cây to. Trời xanh, tôinhìn thấy cả nắng xiên qua vòm lá. Và người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ. Mẹ nhìn tôi.Mẹ cười. Mẹ hát. Mẹ ngồi bên cạnh tôi rất lâu. Tôi cười với mẹ, rất lâu, rồi ngủ thiếp đi.Rất nhiều lần tôi ngủ thiếp đi.Mà lần nào thức giấc tôi cũng nhìn thấy mẹ. ***Tôi đi ngược con nước. Băng qua cánh đồng. Lúc đầu, tôi đi cả ngày lẫn đêm. Nhưng rồihình như có một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó cứ lèn chặt trong tim khi tôi cất bước vào mỗisớm mai. Nỗi sợ hãi không thể gọi tên cứ âm thầm, ngột ngạt đến mức tôi không thể địnhhướng được dòng sông. Nhiều lúc tôi cứ đi lạc ra khỏi dòng chảy. Thế rồi tôi chọn cáchđêm đi ngày nghỉ. Tôi tự nhủ rằng mình đã trôi từ con nước này thì chỉ cần đi ngượcdòng nước, mình sẽ tìm được về chốn cũ. Chỉ cần về đến nơi có bụi hoa tím mọc ở gốccây to, gần bên hốc núi có tảng đá trắng bên ngoài là tôi sẽ về với mẹ, với cha, với đạingàn xanh thẳm của những ngày tôi nằm nghe gió hát.Tôi cứ đi mải miết. Đôi bàn chân lội trong bùn nước, da cứ co lại, mềm nhũn và đầynhững vết xước khi tôi đi băng qua rừng cây và cả những mảng đất khô khốc, nứt nẻ. Tôikhông biết đếm thời gian. Hay đúng hơn là tôi không có ý niệm về thời gian. Tôi cũngkhông biết mình đi bao lâu, bao xa, chỉ biết rằng tôi đã ở lại cánh đồng rất lâu, rất lâu.Cho đến ngày cả hình hài thay đổi.Tôi không gặp nhiều người. Chỉ thấy họ ở cách xa dòng sông nơi tôi đi. Có những chặngtôi qua rất thưa vắng người, nhất là khi dòng chảy uốn khúc ngoằn ngoèo trong các hẻ ...

Tài liệu được xem nhiều: