1. Làng yên bình gối đầu lên chân một mỏm núi mà thở nhẹ nhàng. Làng cười nhẹ như gió bên nhánh sông thầm thì lời bìm bịp gọi nhau. Làng tôi đấy! Có núi, có sông, có cánh đồng mà đàn cò dang cánh, rộng thênh thang. Có tuổi thơ của chị em tôi và những chị em khác nữa. Người ta nói miền Trung như cái đòn gánh, quảy trên lưng hai đầu của đất nước. Đòn gánh cong oằn vì nặng, vì nắng mưa. Cái nắng như cào xé, thiêu đốt làng tôi bằng những trận gió...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người bị sét đánh Người bị sét đánh TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA1.Làng yên bình gối đầu lên chân một mỏm núi mà thở nhẹ nhàng. Làng cười nhẹ như gióbên nhánh sông thầm thì lời bìm bịp gọi nhau. Làng tôi đấy! Có núi, có sông, có cánhđồng mà đàn cò dang cánh, rộng thênh thang. Có tuổi thơ của chị em tôi và những chị emkhác nữa.Người ta nói miền Trung như cái đòn gánh, quảy trên lưng hai đầu của đất nước. Đòngánh cong oằn vì nặng, vì nắng mưa. Cái nắng như cào xé, thiêu đốt làng tôi bằng nhữngtrận gió Lào nóng như ngậm lửa. Cái rét - người ta không gọi là lạnh, vì nó không đủ sứcdiễn – như cứa vào thịt da, nhức nhối cả mùa đông.2.Ngôi nhà của mẹ con cụ Nhờ sát bên sông. Chẳng ai biết ông Nhờ ở đâu. Cụ Nhờ mộtmình lủi thủi nuôi con. Giờ anh Cu đã lớn, mà còn học rất giỏi nữa. Cụ Nhờ tự hào vềanh Cu lắm. Thực ra anh Cu có cái tên rất đẹp – Xuân Hào. Nhưng mọi người trong làngđều gọi là anh Cu. Anh Cu tốt bụng và nhiệt tình. Ai nhờ lợp cái nhà, hay rào cái vườnrau anh Cu đều hăng hái làm giúp. Cụ Nhờ thấy thế thì vui lắm. Hai mẹ con dựa vào nhaumà sống. Cả làng ai cũng thương hai mẹ con cụ. Lâu lâu lại có người kêu: “Cụ Nhờ ơicho tui mượn anh Cu một lúc, cụ Nhờ ơi tui biếu cụ bó rau, con cá…”. Chị em tôi cũnghay chạy đến chơi nhà cụ. Cụ hay cất dành cho chúng tôi củ khoai nướng, cái bắp luộc vànhững củ lạc đầu mùa béo ngậy.3.Cụ Nhờ quý chị tôi lắm. Cụ luôn gọi chị là con. Anh Cu cũng quý chị. Chị hiền lành, ítnói, suốt ngày chỉ thấy chị cười hiền. Chẳng khi nào chị biết to tiếng với ai. Mà chị đảmđang nữa. Chị nấu ăn ngon. Khâu vá, thêu thùa gì chị cũng biết. Chị mang nét đẹp của cảngười phụ nữ truyền thống và hiện đại. Chị lãng mạn. Nhưng chị cũng trong suốt nhưthủy tinh. Dễ vỡ. Dễ tổn thương. Một cảnh hoàng hôn chiều cũng làm chị đứng ngâyngười. Một cánh hoa rừng cũng làm chị thảng thốt. Và…một cái gì đó bất chợt cũng cóthể làm nước mắt chị rơi. Trên đời này, tôi chưa thấy ai hay khóc như chị, mau nước mắtnhư chị. Chị thánh thiện như một thiên sứ mang bình yên. Tôi yêu chị nhưng cũng lo chochị. Chị quá yếu đuối. Chị cần được che chở. Chị như hạt mưa, chạm tay vào là vỡ tan.Và chị quá kín đáo. Dường như chị chỉ biết giữ tất cả trong lòng. Chẳng khi nào chị tâmsự với ai. Chị cũng chẳng có một người bạn nào ngoài tôi với mẹ con cụ Nhờ.4.Anh Cu dạy chữ cho chị. Chị dạy lại cho tôi. Anh Cu cũng cho chị em tôi nhiều sách vở.Tối nay chị dạy tôi, nhưng tôi cảm nhận được chị không tập trung. Chị cứ mơ màng, chịnhìn ra cửa sổ. Tôi hỏi mà chị cũng chẳng biết. Tôi lắc tay mạnh. Chị giật mình. Tự nhiêntrong tôi có cảm giác lo sợ sẽ có điều gì xẩy ra. Có lẽ tôi sắp mất chị. Chị đang yêu đấy.Rồi chị sẽ đi lấy chồng. Tôi thành mồ côi. Mồ côi cha mẹ, và sắp mồ côi luôn cả chị.Chiều nay chị với anh Cu ra hái bèo ngoài bờ sông. Và tôi biết anh Cu lại hái hoàng hôncho chị. Lúc chị về nhà, tôi đọc được niềm hạnh phúc trong mắt chị. Đôi mắt chị cười.Long lanh, và thú thật là tôi say luôn ánh mắt chị. Nếu chị không phải là chị tôi, nhất địnhtôi sẽ yêu chị. Sẽ tranh chị với anh Cu cho tới cùng. Nhưng…nhưng tôi vẫn yêu chị.Thực ra tôi cũng muốn anh Cu yêu chị. Nhưng mà…tôi sợ. Tôi sợ mất chị. Tôi sợ chị sẽkhông yêu tôi nhiều nữa. Nhưng mà…nhưng mà chị đã hai mươi ba. Chị đã là thiếu nữ.Và chị sẽ đi lấy chồng.5.Dạo này mưa nhiều. Ngày nào trời cũng mưa, có khi rả rích cả ngày. Chiều nay, cơngiông lại ập đến. Mưa như roi quất vào người. Chớp nhoáng đuổi nhau ngùng ngoằng. Cảsấm. Sấm ầm ầm. Mưa cứ như trút nước. Gió lớn. Rít lên từng cơn như đang đánh nhauvới mưa. Hôm nay anh Cu lên huyện, cụ Nhờ lại gọi hai chị em tôi đến ăn cơm cùng.Trưa. Đang ăn cơm, bỗng dưng một con chim bồ câu từ trên chuồng rơi xuống sân, đậpđập cánh vài cái rồi nằm đơ. Chị em tôi chạy ra thì con chim đã chết. Tôi đưa vào cho cụNhờ xem, cụ không nói gì, nhưng hình như sắc mặt cụ biến đổi. Tôi hỏi cụ làm sao, cụlắc đầu không nói.Mưa vẫn chưa ngớt. Ba bà cháu sốt cả ruột. Không biết sao giờ này anh Cu vẫn chưa về?Lúc sáng anh Cu bảo phải lên huyện xin giấy tờ gì đấy. Ba bà cháu cứ đi đi lại lại, điệnthì không có. Được cái đèn dầu gió cũng thổi tắt ngúm. Ban ngày mà tối thui. Không ainói với ai câu gì. Chị nắm tay cụ Nhờ thật chắc. Tôi biết chị đang bảo cụ cứ yên tâm, tạnhmưa anh Cu sẽ về. Ba bà cháu tôi, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, làm căn nhàbé nhỏ của cụ thêm u uẩn. Bỗng “đùng” một tiếng to kinh khủng, chúng tôi giật nẩymình. Sét! Chắc nó đánh ở đâu gần lắm. Ở đây, cứ mỗi lần trời mưa giông lại hay có sấmsét. Mấy năm trước, sét còn đánh chết cả đàn bò bảy, tám con…Một lúc sau mưa tạnh. Tôi đang hí hoáy chống cái rèm lên cho nhà cửa sáng lên chút thìbà Toán hàng xóm hớt ha hớt hảy chạy đến, chưa vào tới nhà đã gọi toáng lên:- Ơi cụ Nhờ! Ơi cụ!- Cụ đang ở trong nhà. Có việc gì mà bá vội vàng thế ạ? – Tôi đáp.- Cụ…Bảo cụ…Anh Cu…Thằng Cu…Nghe giọng hốt hoảng ...